Mỹ Nhân Hội Tụ
CHƯƠNG 6: DỤ DỖ LÂM THỦY TRIỀU
Thấy biểu tình của Mộ Dung Tuyền Kha, Cao Hạo còn tưởng rằng mình xong đời rồi, ai biết Mộ Dung Tuyền Kha không những không tức giận, mà còn sảng khoái nói: ”Tiểu Hạo, em cũng xấu xa qua rồi đấy, thích hết thì chị không thể đáp ứng được, Lâm Vũ Triều đã là bà lão rồi, hiện tại còn đang muốn li hôn đấy, trừ cô ấy ra thì những người này chị có thể thu phục giúp em.”
”Đều thu phục ư?” Mắt của Cao Hạo sắp rớt ra rồi.
”Đúng, Tiểu Hạo, em nhỏ như vậy không thể đến với một bà già đâu, có điều em gái của cô ấy thì cũng được.”
Cao Hạo vô thức nhìn về phía phòng bao, lúc này em gái Lâm Thủy Triều của Lâm Vũ Triều đang ngồi một bên chơi điện thoại, thành thật mà nói thì Lâm Thủy Triều cũng là một đại mỹ nữ, chỉ là trong đám mỹ nữ này có quá nhiều nét đặc sắc rồi, ví dụ như vẻ trưởng thành của Lâm Vũ Triều, vẻ lạnh lùng của Lạc Thanh Mai, vẻ đáng yêu của Ngô Quân Như, cho nên chỉ đơn giản là xinh đẹp rất dễ bị bỏ qua.
Cao Hạo ho khan một cái, không được tự nhiên nói: ”Chị Tuyền Kha, chúng ta nói về chuyện này sau được không? Bây giờ chúng ta qua đó chơi đùa chút đi.”
Cao Hạo tìm cớ giải vây cho mình, hiện tại vẻ mặt say sưa của Mộ Dung Tuyền Kha sắp câu mất linh hồn của Cao Hạo đi rồi.
“Tuyền Kha, cô đang làm gì thế? Bà đây chờ cô sắp sốt ruột chết rồi.” Thanh âm cực kỳ quyến rũ của Lâm Vũ Triều hô lên.
”Tiểu Hạo, em chờ xem chị đây thu phục giúp em.” Mộ Dung Tuyền Kha giẫm giày cao gót bước về phía Lâm Vũ Triều: ”Vũ Triều, bà già này, ồn ào cái gì, hôm này tôi không làm cô say thì không phục.”
”Cô mới là bà già đấy? Bà đây vẫn còn rất trẻ, tâm tư mới 18 tuổi nhé.”
Vừa dứt lời, trong phòng bao truyền ra tiếng cười khúc khích. Cao Hạo chỉ cảm thấy nếu sống giữa đám mỹ nữ này, thế nào cũng gầy giơ xương.
”Cao Hạo, chúng ta chơi game đi.” Thấy Cao Hạo buồn chán đứng một bên, em gái Lâm Thủy Triều của Lâm Vũ Triều chủ động lần gần nói.
Nhan sắc của Lâm Thủy Triều cũng là cực phẩm, dáng người và khuôn mặt cũng có phần giống với chị của mình, chỉ là an tĩnh hơn rất nhiều.
”Chơi game gì thế?”
”Lời thật lòng, đại mạo hiểm. Tung xúc xắc so lớn nhỏ, thế nào?” Lâm Thủy Triều vén mái tóc dài mềm mại lên tai, động tác điềm đạm tao nhã.
”Tôi thì không sao, nếu chị thua thì việc gì cũng phải làm nha.” Ánh mắt Cao Hạo xấu xa nhìn Lâm Thủy Triều.
”Ừ.”
”Cởi qu@n áo cũng được ư?”
Cao Hạo vừa nói như vậy, khuôn mặt Lâm Thủy Triều liền đỏ lên, mắng: ”Cậu đúng là lưu manh, chẳng trách chị của tôi thích trêu ghẹo cậu.”
”Chị chị mới là nữ lưu manh đó. Thế nào? Chơi không?”
Lâm Thủy Triều nhìn thoáng qua Lâm Vũ Triều một cái, cô nhận được lời đồng ý của chị gái mới bắt đầu. Vì cô có phương pháp gieo xúc xắc của riêng mình, không nói chắc tất cả đều Báo*, nhưng có thể cố gắng đạt được điểm cao nhất, thấy dáng vẻ vô hại của Cao Hạo, Lâm Thủy Triều tự tin gật đầu: ”Chơi, cậu trước đi.”
*( Báo có nghĩa là đổ được các mặt xúc xắc giống nhau)
Lâm Thủy Triều cầm xúc xắc trên bàn trà, chuyên tâm mà lưu loát lắc lên, khóa miệng Cao Hạo nở nụ cười coi thường, nghĩ xem hôm nay cô gái nhỏ này có thể chơi ra bộ dạng gì.
”4 mặt 6, 1 mặt 3. 27 điểm.” Lâm Thủy Triều nhìn thấy kết quả, trên mặt cũng nở một nụ cười.
Cao Hạo từ chối cho ý kiến, cười một cái rồi nói: ”Không ngờ chị còn là một tay lão luyện đấy, lần này tôi thua chắc rồi.”
”Tôi chỉ là may mắn mà thôi.” Lâm Thủy Triều khiêm tốn nói, nhưng trong lòng lại rất tán thành.
Cao Hạo cẩn thận nhặt xúc xắc lên, sau đó lắc lộn xộn một lúc.
Lâm Thủy Triều thấy dáng vẻ này của Cao Hạp trong lòng càng thêm nắm chắc.
”4 mặt 6, 1 mặt 4, 28 điểm. Chị Thủy Triều, tôi vẫn hơn chị một điểm nhé.” Lúc cái nắp được nâng lên, khuôn mặt của Lâm Thủy Triều sững sờ, cuối cùng không cười được nữa, trên mặt hiện lên vẻ khó mà tin được.
”Chị Thủy Triều, chị nói lời giữ lời chứ?”
”Cậu muốn tôi làm thế nào?” Giọng nói của Lâm Thủy Triều ấp a ấp úng, chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự bảo mình cởi qu@n áo ở đây ư.
”Hử?” Cao Hạo nâng cầm suy nghĩ: ”Áo trong của chị Thủy Triều hôm nay mặc là màu gì thế?”
Nghe thấy câu hỏi này, mặt Lâm Thủy Triều đỏ như quả táo, nhanh chóng đáp: ”Màu đen.”
”Tôi chưa nghe thấy.”
”Màu đen.” Giọng nói của Lâm Thủy Triều cao lên không ít, nhất thời mấy người Lạc Thanh Mai bên kia đều nhìn qua.
”Ồ, màu đen à, em rất thích màu đen, không biết có phải ren không?”
”Đây là hai câu hỏi rồi, cậu phải thắng tôi tiếp mới được.” Lâm Thủy Triều mỉm cười nói.
”Chị còn muốn chơi không?”
”Phải chơi.” Lâm Thủy Triều không suy nghĩ gì đáp, cô tin chắc Cao Hạo chỉ là may mắn, không có khả năng lần nào cũng như vậy được. Sau đó vừa dựa theo cách của mình vừa bắt đầu từ từ lắc xúc xắc.
”Chị Thủy Triều, động tác lắc xúc xắc của chị thật mê người.”
”Miệng lưỡi trơn tru.”
”Sao chị biết tôi miệng lưỡi trơn tru vậy?” Cao Hạo hồn nhiên nhìn Lâm Thủy Triều.
Lâm Thủy Triều sửng sốt: ”Đồ lưu manh, lần này chị đây không thể nhận thua, xem cho rõ đây.”
Lúc Lâm Thủy Triều mở nắp ra, quả nhiên là xúc xắc cả năm viên đều cùng một mặt 6.
”Thế nào? Nhận thua đi.” Lâm Thủy Triều vừa lòng vỗ vỗ tay.
”Cũng không phải là lớn nhất mà, không phải 5 mặt 1 cũng có thể đấy ư?” Cao Hạo ngu ngốc hỏi.
Lâm Thủy Triều không ngờ thằng nhóc này còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, đã năm mặt 6 rồi còn không nhận thua: ”Theo lý mà nói thì trên 5 con 1 có thể thắng Báo, nhưng…”
”Vậy thì được, tôi thử xem sao.” Không đợi Lâm Thủy Triều nói xong, cao hạo đã nhặt xúc xắc lên gieo trái trái phải phải, trên trên dưới dưới.
”Chị Thủy Triều, nhìn đây.” Cao Hạo lập tức mở nắp lên.
Lâm Thủy Triều thấy 5 mặt 1 màu đỏ, miễng sắp chửi thề nhưng vẫn phải nhìn lại, khó tin nhìn Cao Hạo một cái: ”Cậu là siêu nhân đấy à?”
”Cậu ta là bi3n thái.” Lâm Vũ Triều vẫn luôn chú ý đến Cao Hạo mở miệng.
Nhất thời, hát hò, uống rượu đều không còn gì thú vị nữa mà cùng nhau tụ lại đây.
”Oa, đại ca, anh lợi hại thật đấy, tôi cũng muốn chơi.” Ngô Quân Như ngồi xuống bên cạnh Cao Hạo.
”Chị Thủy Triều, giờ em có thể hỏi chị…”
”Không phải ren.” Còn chưa đợi Cao Hạo nói xong, Lâm Thủy Triều mặt đỏ lên, cắn môi khẽ nói.
”Chị Thủy Triều, chị nhầm rồi, em không hỏi chuyện này, em muốn hỏi lần đầu tiên của chị ở đâu?”
Nếu không phải Lâm Thủy Triều tự nhận mình còn biết đúng mực, chắc chắn chắn sẽ mắng Cao Hạo đến mức máu chó đầy đầu. Thế nhưng mặt lại dày như vậy.
”Hử? Chị Thủy Triều ngại nói ư? Có phải từ rất sớm…”
”Không phải, tôi chưa có lần đầu.” Lâm Thủy Triều thấy Cao Hạo đoán mò, lo lắng càng nói càng thái quá, liền vội vàng đáp.
”Vậy thì tốt, hắc hắc, em thích.” Cao Hạo cười cô cùng trong sáng.