Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 31: ĐƯỢC GÁI ĐẸP ĐƯA VỀ NHÀ

Sau khi Cao Hạo đi ra ngoài cũng không có gấp gáp đón xe về nhà, mà là ngậm một điếu thuốc lá khoan thai tự đắc dạo bước trên đường, nghĩ tới mới vừa đến Viễn Nam mấy năm như vậy, hình như đã xảy ra không ít chuyện.

Mặc dù một trận chiến lớn lúc nãy mình đã hoàn toàn thắng lợi, nhưng bây giờ nhớ đến vẫn hơi rét lạnh, may mắn thứ nện trên vai của mình chính là côn sắt, nếu như là một cây đao thì chỉ sợ mình cũng không thể nào chiếm chút tiện nghi của Vương Ny Ny được.

“Thu dọn chỗ này sạch sẽ, không nên để lại bất cứ dấu vết gì, đừng bởi vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của quán bar.” Sau khi Cao Hạo biến mất Hà Kiếm mới đi vào quán bar, Vương Ny Ny ngồi ở chỗ đó đốt một điếu thuốc lá, ánh mắt mê ly nhìn ở nơi nào đó mà nói.

Hà Kiếm nói đơn giản với mấy tên đàn em này một chút, sau đó quán bar liền bắt đầu được quét dọn có thứ tự.

“Cô cả, cô về trước đi, nơi này chứ giao lại cho tôi.” Hà Kiếm cung kính nói, trong toàn bộ bang Thanh Long, ngoại trừ bang chủ Vương Thiên Hạ thì người mà anh ta sùng bái nhất chính là Vương Ny Ny, cho nên Hà Kiếm luôn có dáng vẻ trung thành.

Cánh tay như ngọc ngà của Vương Ny Ny vung lên, tàn thuốc lấy một độ cong hoàn mỹ bay vào bên trong thùng rác ở bên cạnh, sau đó kéo kéo váy một chút mới nhẹ nhàng nói: “Vậy chuyện trong này liền giao cho cậu, tôi về trước đây.”

Nói xong, giày cao gót giẫm lên sàn bước ra ngoài cửa đi về phía bãi đỗ xe, xe mà Vương Ny Ny lái là một chiếc Maserati, cô ta ngồi bên trong xe cũng không lập tức khởi động mà là lại đốt một điếu thuốc, ánh mắt thâm trầm như bóng đêm nhìn ở phía xa.

“Cao Hạo, lần này có thuận lợi vượt qua hay không thì phải xem năng lực của cậu rồi.” Tâm Vương Ny Ny có thừa nhưng lực không đủ mà nói, mặc dù cô ta là con gái của bang chủ bang Thanh Long, nhưng chính bởi vì như vậy nên cô ta mới biết được tính tình của ba mình và quy tắc của bang Thanh Long.

Bây giờ Cao Hạo là kẻ thù của toàn bộ bang Thanh Long, không thể không thừa nhận chính xác thì Cao Hạo rất lợi hại, thế nhưng vậy thì sao chứ?

Cấp dưới của bang Thanh Long ở Viễn Nam không dưới nghìn người, Cao Hạo có thể đánh bại toàn bộ hay sao? Mà hôm nay Hầu Tử mang đến rất nhiều người, không ít người là của bang Thanh Long, còn lại đều là một đám lưu manh có suy nghĩ muốn trà trộn vào.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Vương Ny Ny càng thêm trầm xuống, ngón tay nhợt nhạt vuốt vuốt huyệt Thái Dương, sau đó lưu loát bắn tàn thuốc ra ngoài, vặn chìa khóa một cái, hai chân lúc lên lúc xuống đạp thắng và chân ga, Maserati liền biến mất trong bóng đêm tăm tối.

Mới chạy ra khỏi quán bar Kim Bích Huy Hoàng khoảng ba km, đột nhiên trước mắt Vương Ny Ny lại xuất hiện một bóng lưng quen thuộc, cao ráo thẳng tắp, nhưng có chút cô đơn.

“Cao Hạo, sao vẫn chưa về nhà?” Vương Ny Ny hạ cửa kính xe xuống, tò mò hỏi.

Cao Hạo nhìn thấy là Vương Ny Ny, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn, không biết Lúc nãy mình đã suy nghĩ đến gương mặt xinh đẹp kia bao nhiêu lần: “Tôi không phải là đang chờ chị đây sao.” Cao Hạo làm xấu cười nói.

“Ít có nói lời ngon ngọt đi, có muốn tôi đưa cậu đi một đoạn đường không?”

“Ừ, chở tôi đến khách sạn đi.” Cao Hạo suy nghĩ đã trễ như vậy rồi, chắc chắn Mộ Dung Tuyền Kha cũng ngủ ở nhà, quay về quấy rầy đến cô ấy cũng không tốt.

“Đến khách sạn à?” Khuôn mặt Vương Ny Ny đỏ lên, nghĩ thầm cái thằng nhóc này đang suy nghĩ cái gì.

“Đúng vậy, nếu như chị không ngại thì cũng có thể đi cùng với tôi, cũng không sao, có phải chị không mang theo chứng minh nhân dân có đúng không? Tôi mang theo là được rồi.” Lúc này Cao Hạo lại bắt đầu dáng vẻ ngây thơ vô sỉ của anh.

Gương mặt Vương Ny Ny nghi ngờ nhìn Cao Hạo, bởi vì cô ta cảm thấy dáng vẻ lúc này của Cao Hạo giống như là một tên nhóc vẫn còn đi học, không rành chuyện đời, căn bản không thể cho bạn liên kết với từ tàn nhẫn và máu me.

Giống như một màn vừa rồi ở quán bar chính là một người khác.

“Cút đi.” Vương Ny Ny bĩu môi mắng, nhưng mà vừa nghĩ tới thân thủ của Cao Hạo phi phàm, Vương Ny Ny lại dịu dàng nói: “Nếu không thì cậu đến nhà tôi đi.”

“Đến nhà chị à?” Cao Hạo một bộ dáng háo sắc: “Sao chị lại phải muốn tôi đến nhà của chị , chẳng lẽ chị có mưu đồ làm loạn với tôi à? Tôi nói cho chị biết nha, tôi sẽ không đồng ý với chị đâu, nếu như chị dùng sức mạnh, tôi thà chết chứ không chịu khuất phục.” Biểu cảm kia của Cao Hạo quả thật không thể nghiêm túc được.

“Tôi lạy chứ, tôi dùng sức mạnh với cậu hả, bà đây còn có nhiều đàn ông muốn lắm đấy, cần cậu à?” Vương Ny Ny cảm giác mình tức đến nỗi muốn điên lên.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi đây chưa bao giờ để cho con trai qua đêm trong nhà của tôi.” Cô ta vừa nghĩ tới Cao Hạo thật sự đến nhà cô ta qua đêm, lại nhớ đến những hành vi vô sỉ kia của Cao Hạo đối với mình trong quán bar.

Lại có chút vương vấn, Vương Ny Ny cảm thấy tâm lý của mình lại bắt đầu nóng lên.

“Giường của nhà chị lớn không?” Cao Hạo tò mò hỏi.

“Chuyện này thì có liên quan tới gì chứ? Cùng lắm thì tôi ngủ ở ghế sofa.” Vương Ny Ny không hiểu mà trả lời.

“Sao tôi có thể để một mình cô ngủ trên ghế sofa được chứ, chúng ta ngủ cùng nhau.” Cao Hạo cũng không đợi Vương Ny Ny nói chuyện liền trực tiếp vòng qua một bên khác mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

“Hừ, cái thằng nhóc thối này, thật sự không có liêm sĩ, tôi cũng đâu có kêu cậu lên xe.” Vương Ny Ny hừ lạnh một tiếng, có điều nhìn thấy Cao Hạo chủ động bước lên, trong lòng vẫn có một chút vui mừng.

Vương Ny Ny sống trong một tiểu khu có kiểu hoa viên trong trung tâm thành phố Viễn Nam.

Không thể không nói, xã hội đen đời thứ hai như Vương Ny Ny rất biết thưởng thức, căn nhà rộng rãi sáng sủa được trang trí ấm áp trang nhã, không hề tục khí chút nào, nhưng lại không quá xa xỉ.

Cho dù là màn cửa, ghế sofa, hay là đèn treo thì màu sắc luôn khiến cho người ta có một loại không khí cao cấp, nhưng cũng sẽ không để cho người ta cảm thấy quá đáng.

Mà trên tường trong phòng khách có khảm một giá sách, bên trên xếp đầy sách, từ bìa sách không gọn gàng và mới tinh có thể nhìn ra được những quyển sách này cũng không phải dùng để trang trí.

“Không ngờ là con gái của bang chủ bang Thanh Long lại có một cuộc sống tốt như vậy.” Cao Hạo không khỏi ca ngợi.

Vương Ny Ny nghe Cao Hạo nói như vậy, khóe miệng giương lên nụ cười đắc ý: “Vậy cậu cho rằng cuộc sống của con gái bang chủ bang Thanh Long hẳn là nên như thế nào?”

Cao Hạo ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói nghiêm túc: “Tôi cho rằng trong phòng của chị sẽ treo đầy hình ảnh của những người đàn ông dũng mãnh, sau đó khắp nơi đều là đồ lót và tất chân của chị.”

“Chó vẫn không bỏ được thói quen ăn cứt, tôi đi tắm đây, tự cậu đi tham quan đi.” Vương Ny Ny cảm thấy nếu như tiếp tục nói chuyện với Cao Hạo thì chắc chắn sẽ càng ngày càng khiến mình xấu hổ.

“Tùy tiện đi tham quan chỗ nào cũng được ư?” Cao Hạo hỏi.

Vương Ny Ny lập tức liền nhìn rõ chút tâm tư nhỏ của Cao Hạo, trong đầu nhanh chóng nhớ lại một chút, đồ lót và tất chân của mình cũng đã thu dọn xong rồi, hẳn là không có vấn đề gì khiến người ta đỏ mặt đâu nhỉ.

Sau đó trả lời: “Tùy cậu, nhưng mà không thể đụng tay đụng chân loạn xạ, như vậy là không lịch sự.”

“Chà, tôi thích nhất là làm chuyện không lịch sự.” Cao Hạo nói ngay thẳng.

Vương Ny Ny lập tức bị lời nói này làm cho nghẹn họng, cô ta đi vào phòng của mình lấy áo ngủ ra rồi vào phòng vệ sinh. Nói chuyện đàng hoàng với cậu ta mà cậu ta cứ cười tí tởn, chỉ có thể phớt lờ cậu ta mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play