Mỹ Nhân Hội Tụ
CHƯƠNG 23: BÁO THÙ!
“Em gái, có chuyện gì?” Hà Kiếm rất thương yêu em gái của mình, vừa nhìn thấy Hà San gọi đến thì lập tức nghe máy.
“Anh, giúp em xử một người, em bị khi dễ rồi.” Hà San khí thế hùng hổ nói.
Hà Kiếm nghe thế thì lập tức nổi giận, ở thành phố Viễn Nam ai dám khi dễ em gái của anh ta: “Được, em đợi chút, anh ở bên này giúp Bưu làm chút việc đã.”
“Dạ.” Hà San trong mắt vụt qua một tia hận ý, môi bặm chặt lại. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Cao Hạo lừa mình hô hấp nhân tạo cho anh thì sự phẫn nộ lại dâng lên.
“Hầu Tử, còn bao lâu nữa? Bên phía em gái tôi có chút chuyện, nếu như còn không ra thì tôi đi trước đây.” Hà Kiếm nói với Hầu Tử, nếu không phải Vương Bưu ra sức mời anh ta, hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ đó của Vương Bưu, Hà Kiếm cũng muốn biết người này, ở thành phố Viễn Nam lại có người lợi hại như vậy, bản thân còn chưa có chào hỏi gặp mặt.
“Anh Kiếm, đợi thêm chút nữa, sắp ra rồi, bọn họ đều tan học lâu rồi.” Hầu Tử cũng rất tội nghiệp, vốn muốn dẫn mấy trăm người đến, nhưng cảm thấy như vậy quá khoa trương cho nên Vương Bưu mới mời cao thủ trong thế giới ngầm của thành phố Viễn Nam – Hà Kiếm đến giúp. Như thế này, một chiếc xe thì có thể làm xong, anh ta tin mặc kệ tên đó ghê tởm bao nhiêu, ở trước mặt Hà Kiếm thì đều tắt điện.
Hà Kiếm nếu không phải nể Vương Bưu là người của Thanh Long Bang thì cũng sẽ không dễ dàng ra tay đối phó với loại sinh viên không có tiếng tăm này đâu, hơn nữa cũng nghe sinh viên này có hai tên tiểu tử, cho nên cũng muốn đến xem thử.
Hầu Tử trong lòng cũng rất sốt ruột, sinh viên sắp ra hết rồi, tên đó vậy mà còn chưa ra, mắt anh ta không dám lơ lờ, nhìn chằm chằm vào cổng trường.
“Anh Kiếm, ra rồi, chính là tên chó đó, nhìn thấy không, người đó.”
“Nhìn thấy rồi, có cần kích động như vậy không?” Hà Kiếm không vui liếc nhìn Hầu Tử, sinh viên đó lớn lên khá cao nhưng cảm giác một trận gió cũng có thể thổi bay, có thể thôi mà cũng khiến Hầu Tử kích động thành ra như vậy.
“Chính là cậu ta đã đánh anh Bưu thành ra như thế.” Hầu Tử kích động nói, lúc này Cao Hạo đang vui vẻ đi từ trong ra, mặt mày rất tự tại.
“Lợi hại như vậy sao?” Hà Kiếm nghi ngờ nhìn Cao Hạo đang ra đi.
Đột nhiên, cửa xe bị mở ra, Hà Kiếm đi thẳng đến trước mặt Cao Hạo, Cao Hạo từ xa đã cảm nhận được một cỗ sát khí rất nặng đi đến, người này khác với mấy tên tạp nham đó, trên người có lực lượng tiềm ẩn, có điều cỗ lực lượng này có thể khiến người bình thường thấy rất sợ hãi, nhưng, đối với Cao Hạo mà nói chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi.
“Cậu chính là Cao Hạo?” Hà Kiếm mở cửa nhìn hỏi.
Cao Hạo đánh giá Hà Kiếm từ trên xuống dưới, vai lưng khá rộng, cũng rất cao lớn, để lộ cánh tay cơ bắp đặt biệt kích thích thị giác.
“Anh gì đó, chúng ta hình như chưa từng gặp nhau?” Cao Hạo nghi ngờ hỏi.
“Bây giờ đã gặp rồi.”
“Sao thế? Là cô gái xinh đẹp nào nói với anh? Tuy tôi biết tôi bây giờ rất cứng tay, nhưng thật sự tôi không có hứng thú với đàn ông, hơn nữa cơ thể này của tôi cũng chịu được cái đó của anh.” Cao Hạo mặt mày đáng thương vạn phần, vô tội nói.
Hà Kiếm thấy đây là cửa sau của trường, hơn nữa còn một số sinh viên thầy cô giáo đi qua, trên cổng lớn còn có camera, em gái của mình ở đây học cho nên sắc mặt mới hòa hoãn một chút: “Người anh em, tôi giới thiệu cho cậu một cô gái thấy thế nào?”
Cao Hạo liếc nhìn chiếc xe phía sau, Hầu Tử vội vàng cúi đầu sợ bị phát hiện, có điều động tác rõ ràng như vậy Cao Hạo sao có thể không phát hiện được chứ, khóe miệng lộ ra ý cười, tuy kỹ thuật diễn xuất của Hà Kiếm thật sự rất tệ nhưng Cao Hạo vẫn quyết định cùng diễn với anh ta.
“Cô gái? Có xinh đẹp không?” Cao Hạo lộ ra dáng vẻ háo sắc.
“Bảo đảm khiến người anh em hài lòng.”
“Ở đâu?” Cao Hạo không kịp chờ đợi mà hỏi.
“Đi theo tôi.” Hà Kiếm thấy Cao Hạo đã mắc câu, trong lòng cũng thả lỏng, muốn đi đến một con ngõ cách đây không xa, đến lúc đó có thể động thủ ở đó.
Cao Hạo đi theo sau Hà Kiếm, chắc mặt 2-8 phút đi bộ thì đã dẫn đến con ngõ nhỏ.
“Ở nơi này sao? Không phải gái gọi đấy chứ? Tôi không có hứng thú với loại phụ nữ đó.” Cao Hạo còn giả vờ không hiểu.
“Có phải gái bán hoa bay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu bây giờ sẽ nằm ở đây.” Hà Kiếm đột nhiên sắc mặt khẽ biến, Cao Hạo vừa vào con ngõ thì chiếc ô xe đã chặn ở đầu lối ra, Hầu Tử dẫn mấy người khác xuống xe đi vào.
Cao Hạo nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt vụt qua hàn quang: “Đại ca, đây chính là cô gái mà anh nói sao? Khẩu vị của anh thật đặc biệt.”
Hà Kiếm thấy Cao Hạo không chút sợ hãi thì trong lòng cũng cảnh giác vài phần: “Cậu nhóc, cậu đừng ngông cuồng, hôm nay tôi đến để dạy cậu cách làm người.”
“Anh Kiếm, đừng lằng nhằng với thằng này, mau xử nó rồi cùng đi uống rượu.” Hầu Tử ở một bên cầm điếu thuốc, bây giờ đã không có kiên nhẫn xem Cao Hạo nhiều lời nữa.
“Hầu Tử?” Cao Hạo nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào người của Hầu Tử.
Chỉ với hai từ này, Hầu Tử lại cảm thấy sau lưng lạnh toát, cơ thể hơi cứng đờ. Trong ánh mắt của Cao Hạo vừa rồi ẩn giấu sát khí vô hạn cùng sự khát máu, đó là ánh mắt của những người từng trải qua sóng gió, sống trên lưỡi dao của kẻ địch mới có được.
Hầu Tử chỉ cảm thấy sợ hãi từng cơn, Cao Hạo rốt cuộc là người như thế nào?
“Xem chiêu.” Hà Kiếm cũng không có kiên nhẫn lôi thôi với Cao Hạo, hai tay cong lại, hai chân bước đi như giáo, trực tiếp áp sát với Cao Hạo.
Nhìn bước chân vững chắc cùng trảo tay sắc bén của Hà Kiếm, Cao Hạo cũng không có coi thường, tinh thần vô cùng tập trung, hai chân nhanh chóng di chuyển ra sau, từng bước từng bước tiến sát Hầu Tử.
Nhìn thấy Cao Hạo cứ liên tiếp lùi lại, khóe miệng của Hầu Tử cong lên nở một nụ cười, ra hiệu ánh mắt với mấy đàn em, mấy người đó đều vây sau lưng của Cao Hạo, chỉ cần anh tới gần thì sẽ toàn lực công kích.
“Đại ca, lực lượng này của anh rất cường đại, có điều tốc độ vẫn chậm hơn rất nhiều.” Đột nhiên, Cao Hạo không có lùi lại nữa, một chân giẫm xuống, cục gạch dưới chân bị vỡ ra, một chân khác của Cao Hạo quét qua, nhanh chuẩn khó thể tránh né.
Hà Kiếm tưởng chân sau của Cao Hạo bởi vì không địch lại được móng vuốt của anh ta, không ngờ trong thời gian ngắn ngửi lại quét chân ngang qua, khiến anh ta lùi không kịp, cơ thể hơi nghiêng đi, thiếu chút nữa ngã ra đất.
Cao Hạo không có nhận lúc được đà mà truy kích, dù sao mấy người này muốn chơi với anh, vậy thì anh sẽ từ từ chơi cùng bọn họ, vừa hay có thể hoạt động tay chân một chút.
“Anh Kiếm.” Hầu Tử lo lắng gọi một câu.
Hà Kiếm liếc nhìn Hầu Tử, sau đó ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Cao Hạo, anh ta cảm thấy vừa rồi là mình quá sơ ý, lần này nhất định phải hạ gục anh.
Vận động cổ tay một chút, bỗng hai tay nắm chặt thành quyền, vung đến chỗ của Cao Hạo.
Đối diện với một quyền lăng lệ như vậy, Cao Hạo cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại xộc đến, có điều anh không hề trốn tránh, khi khoảng cách giữa cú đấm của Hà Kiếm với mình chỉ còn một tấc, đột nhiên hạ thân vững như thái sơn, thân trên nhanh như điện, một tay trực tiếp nắm lấy cổ tay của Hà Kiếm.
Bịch một tiếng.
Đột nhiên xông đến của Hà Kiếm đột nhiên dừng lại, cánh tay bỗng nhiên bị Cao Hạo túm được, cơ thể không chịu nổi khống chế mau chóng phản ngược trở lại.
Hà Kiếm cũng không ngờ thực lực của Cao Hạo lại cường đại đến trình độ như vậy, chỉ dùng một tay bức anh ta đến bước đường này, trong khoảnh khắc đó anh ta đã biết rõ sự chênh lệch thực lực giữa hai người.
Có điều anh ta vẫn không từ bỏ, muốn giãy giụa lần cuối cùng.