Mỹ Nhân Hội Tụ
CHƯƠNG 2: ĐÁNH VÀO MẶT
“Honey, anh có sao không? Em có khăn tay, anh mau lau đi.”
“Em cầm nhầm rồi, đây là cái gì?” Tên béo kia tức giận kêu lên, cô gái luống cuống chân tay lôi nhầm băng vệ sinh từ trong túi xách ra.
Tên béo này không thể hiểu nổi cốc Cocacola trên tay mình rõ ràng là hất vào mặt Cao Hạo thế mà trong một nháy mắt lại giội vào mặt mình. Kính mắt và cổ áo tất cả đều là Cocacola, chật vật không chịu nổi.
Thậm chí anh ta còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu tên là gì? Chờ đó cho tôi, lại có người dám bắt nạt Lý Sanh tôi.” Lý Sanh tức giận đến mức thở hổn hển, chỉ tay vào Cao Hạo nói, nhưng Cao Hạo trừng mắt một cái lại lập tức rút tay về, anh ta có cảm giác chàng trai trẻ này không đơn giản.
“Hóa ra tên anh là Lý Sanh, cha anh không phải là Lý Cường thật à?”
Lời này thật sự chạm vào nỗi đau của Lý Sanh, cha anh ta thực sự tên là Lý Cường, cho nên nhiều khi anh ta không muốn gây rắc rối, nếu như không phải cô gái bên cạnh níu lấy mình, thì anh ta sẽ không gặp rắc rối này.
“Có gan thì cứ đợi đấy, xem tôi có gi3t chết cậu hay không.”
“Anh Sanh, chúng ta đi bệnh viện trước, tìm tên oắt con này tính sổ sau.” Cô gái kia thấy Lý Sanh đang giận dữ, vội vàng kéo Lý Sanh đi.
Nhìn dáng vẻ của cô gái kia, Cao Hạo cảm thấy nếu vừa rồi ly Cocacola kia hất vào mặt cô ta, liệu có rơi ra một lớp phấn dày hay không.
Cao Hạo cũng chả có thời gian mà chờ ở đây, xách cái túi vải to đi ra cổng, đột nhiên điện thoại vang lên.
“Chị Tuyền Kha của em, cuối cùng chị cũng gọi điện thoại, em tưởng chị không tới đây đón em chứ?”
Trong lúc Cao Hạo đang than thở trong điện thoại, có một chiếc BMW X5 đang đỗ ở quảng trường phía nam của sân bay, Lý Sanh và bạn gái của anh ta đang đứng ở cạnh xe với vẻ mặt lo lắng, ngoài ra còn có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi và hai người cao to mặc com lê màu đen.
“Con cứ để bị đánh như vậy sao?” Lý Cường không thể tin được, Lý Sanh vừa gọi điện thoại nói bị người ta đánh ở sân bay, ông ta vô cùng tức giận, ở Thành phố Viễn Nam ai mà không biết tập đoàn Thịnh Đường, hiện tại Lý Cường chính là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Thịnh Đường, chưa nói đến vấn đề nhiều tiền, riêng các mối quan hệ đã là không ít, không ngờ con trai mình lại bị một kẻ ở nơi khác đến bắt nạt, chuyện này mà truyền đi thì thanh danh của ông ta chẳng phải bị mất sạch hay sao.
“Vâng chú, người đàn ông kia rất dữ dằn, Anh Sanh đang định nói lí lẽ thì anh ta bước đến hất cả cốc Cocacola vào mặt Lý Sanh.” Cô gái kia vội vàng lên tiếng phụ họa.
“Ba, cậu ta kia kìa.” Lý Sanh mắt sáng lên khi nhìn thấy anh chàng nhà quê xách theo cái túi vải lớn ở cổng sân bay đang quan sát xung quanh, nhìn hai người vệ sĩ đều là người cao to khoẻ mạnh vẻ mặt anh ta rất đắc ý.
Lý Cường dùng ánh mắt ra lệnh với hai người vệ sĩ, hai người kia liền bước về phía Cao Hạo, Lý Sanh và Lý Cường đi theo phía sau.
Trong chớp mắt, Cao Hạo cảm giác được một luồng khí nguy hiểm đang di chuyển về phía mình, sau đó anh thấy vệ sĩ ở đằng sau Lý Sanh thì hiểu ra ngay: “Tên mập này gọi người rất đúng lúc.”
“Cậu là người bắt nạt con tôi?” Hai người vệ sĩ bao vây Cao Hạo, Lý Cường đứng ở chính giữa, khí thế hung hăng hỏi Cao Hạo.
“Con trai của ông? Tôi bắt nạt con trai ông làm gì? Chúng tôi cũng chẳng quen nhau.” Cao Hạo hoang mang nhìn Lý Cường hỏi.
“Mày đừng có giả vờ giả vịt, vừa rồi ở trong kia không phải rất trâu bò sao?” Lý Sanh nhếch môi, nhìn Cao Hạo chằm chằm.
“Tôi không chỉ trâu bò ở bên trong mà bên ngoài cũng thế, không giống anh, ở đâu cũng trâu bò không nổi.” Cao Hạo liếc Lý Sanh, xong lại liếc mắt nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh ta, vui vẻ nói.
“Ba, ba thấy không, tên oắt con này ngông cuồng như thế.” Lý Sanh thấy khả năng khua môi múa mép của mình không phải là đối thủ của Cao Hạo, đành phải cầu cứu Lý Cường.
“Nhóc con, tôi thấy cậu còn trẻ mà tuổi trẻ ngông cuồng thì ai cũng có, nhưng quá đà thì không nên, hôm nay tôi muốn cho cậu một bài học.” Lý Cường bình tĩnh nói, dáng vẻ từng trải.
“Hóa ra anh ta là con trai của ông? Xin lỗi, vừa rồi tôi không phản ứng kịp, nhìn dáng người ông cao ráo, sao lại có một người con trai trông như chó vậy.” Cao Hạo không hề vì hoàn cảnh xung quanh mà sợ hãi.
“Bắt nó lên xe, cho nó biết thế nào là lễ độ.” Lý Cường cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ.
“Ai dám?”
Lý Cường vừa dứt lời, sau lưng truyền tới một giọng nói nghiêm khắc lạnh lùng, hơn nữa còn là giọng nói của phụ nữ.
Nghe thấy giọng nói này cơ thể Lý Cường run lên, vội vàng quay đầu lại, cung kính: “Chủ tịch, sao cô lại ở đây?”
Mộ Dung Tuyền Kha không để ý tới Lý Cường, đi thẳng tới trước mặt Cao Hạo: “Tiểu Hạo, thật ngại quá, tắc đường nên đến muộn.”
Tiểu Hạo?
Lý Cường sững sờ, chủ tịch tập đoàn Thịnh Đường, người xinh đẹp, trẻ tuổi, tài giỏi bậc nhất Thành phố Viễn Nam vậy mà gọi anh chàng nhà quê này là Tiểu Hạo?
Cao Hạo quan sát Mộ Dung Tuyền Kha, cảm giác ngạc nhiên như gặp thần tiên.
Nếu như Lâm Vũ Triều được chín mươi lăm điểm thì Mộ Dung Tuyền Kha chắc chắn là người đẹp hoàn mỹ đạt 100 điểm. Bởi vì trên người cô có thêm khí chất thanh cao lạnh lùng.
Cao tầm một mét bảy mươi, đi một đôi giày cao gót màu đen, mặc áo sơ mi trắng cổ đứng kết hợp với chân váy màu đen, sơ vin gọn gàng, trang phục tinh tế, đơn giản lại tôn lên dáng người hoàn mỹ không tì vết. Khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế được trang điểm nhẹ nhàng. Tóc xoăn gợn sóng một một nửa rủ qua vai ở trước mặt, một nửa ở sau lưng. Hương thơm trên người là mùi nước hoa nhãn hiệu Dior phiên bản giới hạn dòng Perfect.
Quyến rũ, lạnh lùng, đoan trang có một không hai.
Đúng là không so sánh thì không đau lòng, khi Mộ Dung Tuyền Kha xuất hiện thì cô gái bên cạnh Lý Sanh trở nên mờ nhạt, hoàn toàn không có khả năng so sánh, cho dù khí chất, ngoại hình, dáng người đều bị áp đảo.
Lý Cường đã từng tiếp xúc với Mộ Dung Tuyền Kha, biết cô là người phụ nữ như thế nào, bình thường ở công ty rất ít khi cô cùng nhân viên nói những chuyện khác ngoài chuyện công việc, đừng nói là còn xưng hô thân thiết như vậy.
” Chị Tuyền Kha, cuối cùng chị cũng đến.” Cao Hạo mất hồn: “Con gái mười tám có sự thay đổi lớn, càng thay đổi càng xinh đẹp, Chị Tuyền Kha, chị đẹp đến mức không ai dám làm bạn.”
Nghe Cao Hạo nói vậy Mộ Dung Tuyền Kha nở một nụ cười dễ thương.
“Chủ tịch Tuyền Kha, mong cô lấy lại công bằng cho tôi, tên nhóc con này mới đến Thành phố Viễn Nam đã đùa bỡn bạn gái tôi, tôi ngăn cản còn bị đánh, cô nhìn trên mặt tôi xem, đều là Cocacola bị nhóc con này hắt vào, chủ tịch, cậu ta như vậy không phải là đang bắt nạt người của tập đoàn Thịnh Đường chúng ta sao?” Lý Sanh cũng bị khí chất của Mộ Dung Tuyền Kha làm cho choáng váng, đến khi hồi phục tinh thần vội vàng kể lể.
Dù sao Lý Cường cũng là người từng trải, thấy con trai mình đang ngu ngốc tố cáo, ông ta tức điên người, rõ ràng Mộ Dung Tuyền Kha xưng hô thân mật với tên nhóc kia như vậy, còn không nhanh cút đi, lại còn ở chỗ này oán trách.
Nghĩ đến đây, Lý Cường bỗng cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình.
Mộ Dung Tuyền Kha cũng không bỏ qua mà dịu dàng nhìn Cao Hạo, giọng nói trong trẻo hỏi: “Có phải như thế không?”