Mỹ Nhân Hội Tụ
CHƯƠNG 15: HAI CHỊ EM ĐẸP TUYỆT TRẦN
Nhà của hai chị em họ Lâm là một căn biệt thự độc lập, kiến trúc ba tầng, mặc dù không sang trọng như nhà Mộ Dung Tuyền Kha, diện tích cũng không lớn bằng nhà của cô ấy, nhưng mua được căn nhà như thế này ở Thành phố Viễn Nam, vừa nhìn đã biết không phải là dạng người tầm thường.
“Thủy Triều, em về rồi à?” Vừa nghe thấy tiếng cửa điện tử mở ra, Lâm Vũ Triều đi ra với chiếc tạp dề quấn trên eo, bây giờ nhà họ Lâm đều do Lâm Vũ Triều gánh vác, còn người gần gũi với cô nhất chính là em gái Thủy Triều, bởi vậy, cô vô cùng yêu thương cô ấy.
“Chị, chị đoán xem em dẫn ai về nè?”
“Cao Hạo.” Lâm Vũ Triều trả lời ngay.
“Chán thế, không hồi hộp được tí nào.” Lâm Thủy Triều bĩu môi, dẫn Cao Hạo vào trong nhà.
“Cậu em trai, cậu có phúc ăn uống đấy, bà đây ít khi nào tự tay nấu nhiều món thế này lắm.” Cao Hạo đi theo sau Lâm Thủy Triều, nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, còn có vài chai rượu vang bèn cảm thấy có thể tối nay lại có một trận chiến lớn.
“Trước đến nay tôi vẫn luôn có phúc ăn uống.” Cao Hạo nói, không hề khách sáo chút nào.
“Thủy Triều, em dẫn cậu ta đi tham quan trước đi, đợi chị nấu xong ngồi canh ngân nhĩ xong là có thể ăn cơm rồi.” Lâm Vũ Triều giơ tay lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt hết sức quyến rũ.
Không ngờ Lâm Vũ Triều cũng có một mặt nữ tính thế này.
Lầu hai trong biệt thự mà họ Lâm có một phòng triển lãm, bên trong trưng bày rất nhiều sách cổ, còn có đ ĩa nhạc từ thế kỷ trước, trang trí cũng rất đặc biệt, xem ra chất lượng cuộc sống của hai chị em này rất cao.
“Mấy cái đ ĩa này đều được chị tôi sưu tập đấy.” Lâm Thủy Triều thấy Cao Hạo trầm ngâm nhìn đ ĩa cổ.
“Chị của chị đúng là người có nhiều tâm sự.”
“Đúng vậy đấy, vì nhà họ Lâm chị ấy không thể không hy sinh hạnh phúc của mình.” Lâm Thủy Triều nói với vẻ buồn bã.
“Có việc này nữa à?” Cao Hạo tò mò hỏi: “Chị kể cho tôi nghe với, để tôi xem thê thảm đến mức nào.”
“Cậu còn nhỏ, bây giờ vẫn chưa hiểu mấy chuyện này đâu.” Lâm Thủy Triều đáp bừa, có thể không hề có ý định định kể chuyện của Lâm Vũ Triều cho anh nghe.”
“Thủy Triều, mau dẫn cậu ấy xuống ăn cơm.” Lâm Vũ Triều đứng dưới nhà, gọi với lên.
“Dạ.” Lâm Thủy Triều cảm thấy như trút được gánh nặng, thầm nghĩ chị gọi đúng lúc thật.
“Cao Hạo, đây là lần đầu tiên cậu qua nhà chị làm khách, hôm nay chị cũng không keo kiệt với cậu đâu, hai chai rượu này được chị cất kỹ nhiều năm, chai rượu đỏ từ năm 82 lận, chai rượu trắng là rượu Mao Đài mười năm, rượu ngon đấy, dù sao hôm nay ba ta không say thì không về.” Lâm Vũ Triều cởi tạp dề ra, trên người chỉ còn mặc chiếc áo thun rộng, cho dù ăn mặc tùy tiện như vậy, đường cong cơ thể cô vẫn hiện ra rõ ràng.
“Chị Vũ Triều, chị rõ em không biết uống rượu mà.” Cao Hạo nói với vẻ khó xử.
“Cậu đừng giả vờ nữa, hôm qua chị thấy cậu uống rượu vào cũng có làm sao đâu, lúc đánh nhau còn oai phong hơn nữa kia kìa.” Không để cho Cao Hạo phân bua, Lâm Vũ Triều dứt khoát khui chai rượu đỏ, rót đầy ba cái ly chân cao.
Mùi rượu nồng phả vào mũi, căn nhà lập tức thoang thoảng mùi thơm này.
“Chị ơi, em kính chị một ly, vất vả cho chị rồi.” Lâm Thủy Triều cầm ly rượu lên, nháy mắt với Cao Hạo.
Cao Hạo thầm ra quyết định, thôi vậy, nơi này lớn đến thế, mình không tin say rồi không có chỗ nằm.
“Tôi cũng kính chị Vũ Triều một ly.”
“Có phải bây giờ hai đứa len lén có bầu rồi không? Phu xướng vợ tòng luôn rồi à.” Lâm Vũ Triều cụng một ly, nói đùa.
Nghe chị nói thế, sắc mặt Lâm Thủy Triều lập tức đỏ bừng: “Chị ơi, chị đừng nói đùa nữa mà, cậu ấy…”