Chiếc xe đạp lúc trước Tưởng Triệt đạp là do trong nhà mua, tuy rằng phần lớn thời gian đều là anh xài, nhưng dù sao cũng không phải là đồ riêng của anh, cho nên lúc chuyển nhà anh không mang theo.

Nhưng trước đó vợ cũng đã bàn với anh rồi, lần này quay về xem xem có thể lấy xe về xài hay không, cho ít tiền mua nó hoặc là mang một vài thứ về cũng được, ít nhất cũng có lời hơn để bọn họ tự mua chiếc xe mới.

Dù sao để đó cũng không ai dùng, để lâu rồi còn rất dễ bị rỉ sắt, đừng lãng phí như thế, như vậy thì bình thường anh đi làm về nhà hay chuyển hàng hóa cũng tiện hơn nhiều.

Ngụy Huyên cũng đã nói như thế, Tưởng Triệt lại càng không có ý kiến gì, thật ra theo ý anh thì đừng nói là đưa tiền, đến cả đồ đạc cũng không muốn đưa, cứ lấy mà xài là được, cần gì phải vòng vo mất công với cha mẹ của mình chứ.

Vốn dĩ anh luôn xài nó, sao bây giờ anh chuyển nhà rồi ngược lại không được dùng nữa?Da mặt của vợ vẫn mỏng quá, không có anh canh chừng thì rất dễ bị thiệt thòi.

Nhưng mà tiền và đồ đạc cũng là cho cha mẹ anh, không cho người ngoài chiếm tiện nghi nên anh không nói thêm gì nữa, còn đỡ chọc vợ giận thêm.

Nhớ lại mỗi lần vợ không vui thì người chịu khổ luôn là anh, Tưởng Triệt nhíu mày.

Ngô Vận thấy sắc mặt của anh hơi quái lạ, duỗi tay lắc lư trước mặt anh hỏi: “Nè, cậu nghĩ cái gì đó? Anh đang hỏi cậu mà?”“À.

” Tưởng Triệt hoàn hồn: “Chờ vài bữa nữa em về nhà lấy chiếc xe kia xài là được, tạm thời không cần mua xe mới, đúng rồi, anh Ngô, anh đến đây có chuyện gì không?”Ngô Vận nhướng mày quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt nói: “Giả vờ tiếp đi, ranh con cậu còn định giả nai với anh đây hả? Cậu thật sự không biết anh tìm cậu là vì chuyện gì sao?”Tưởng Triệt cười hắc hắc, bị vạch trần cũng không xấu hổ hỏi: “Anh Ngô, cũng không phải em cố ý giả vờ giả vịt trước mặt anh, chủ yếu là em cũng không biết mấy thứ em mang đến anh có ưng không đấy mà.

”“Được rồi, đừng vòng vo nữa, anh đây không ưng còn có thể sốt ruột chạy đến thế sao.

”Tưởng Triệt lại cười càng vui vẻ hơn: “Đi đi đi, đến nhà của chúng ta nói chuyện đi, giờ này chắc vợ của em đã về nấu cơm xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa bàn.

”Đúng là lúc này Ngụy Huyên đã về, hơn nữa còn đang ở trong nhà bếp làm sủi cảo, nhân thịt heo hành tây.

Ngày mai đã là đông chí, phải về nhà mẹ chồng ăn tết, chắc chắn không có thời gian ở nhà làm, nên cô quyết định hôm nay bao luôn một lượt, làm nhiều một ít để từ từ ăn, dù sao thời tiết này đặt bên ngoài sẽ đông lại, không sợ bị hư.

Cô nghe được bên ngoài vang lên tiếng động, lập tức nói với ra bên ngoài: “Tưởng Triệt, là anh về sao?”“Vợ, là anh, anh Ngô cũng đến luôn.

”Trong nhà có khách đến, Ngụy Huyên cũng không thể không ra đón, cô nhanh chóng bao sủi cảo trong tay lại, phủi sạch bột mì dính trên tay mới đi đến cửa phòng bếp: “Anh Ngô đến à, bên ngoài lạnh lắm, Tưởng Triệt anh mau mời anh Ngô vào phòng khách ngồi đi, em lại làm thêm vài món, sẽ ăn cơm nhanh thôi.

”Hôm nay Ngô Vận đến đây chủ yếu là vì tương, cơm nước gì đó đều không quan trọng.

Mà tương lai là do Ngụy Huyên làm, Ngụy Huyên không có mặt ở đây anh ta cũng không tiện nói, cho nên anh ta thấy tay Ngụy Huyên dính bột mì lập tức hỏi: “Em dâu, em đang làm sủi cảo hay làm bánh bao thế? Anh không phải người ngoài, em đừng khách sáo nấu nướng thêm gì hết, bọn em ăn cái gì anh ăn cái đó là được.

”“Chuyện này! ” Ngụy Huyên cảm thấy làm thế có phải tiếp đón khách khứa không chu đáo rồi không, cho nên lập tứ dời ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tưởng Triệt.

Tưởng Triệt biết Ngô Vận đến đây là vì có chuyện, chuyện chưa bàn xong thì có lẽ sẽ không có tâm trạng ăn cơm, lập tức nói ngay: “Cứ nghe theo lời anh Ngô đi.

”“Được, vậy nếu anh Ngô không chê thì tối nay chúng ta ăn sủi cảo.

”Ngô Vận nói tiếp: “Sủi cảo ngon mà, nhớ lấy thêm ít sa tế để chấm cùng nữa là còn ngon hơn.

”Anh ta vừa nói xong, Ngụy Huyên mới phản ứng lại, biết được mục đích Ngô Vận đến đây ngày hôm nay, cười nói: “Được rồi, chuyện này quá đơn giản, bảo đảm có đủ.

”Nói xong, Tưởng Triệt lập tức dẫn Ngô Vận đi đến căn phòng ở bên cạnh.

Ngô Vận nhìn một vòng xung quanh ngôi nhà này, cảm giác lần này có hơi khác so với lần trước anh ta đến.

Cẩn thận quan sát mới phát hiện, thì ra trên mỗi cái ghế đều được lót một cái đệm dày, không chỉ thế, trên tường trắng còn treo một cuốn lịch lớn.

Ngô Vận khá có hứng thú với cuốn lịch ngày này, nó không phải cái kiểu một cuốn cực dày, mỗi ngày đều cần phải xé một tờ như cung tiêu xã bán.

Loại mà nhà Tưởng Triệt đang treo trên tường không quá dày, chỉ có vài tờ giấy mỏng, bên trên mỗi một tờ còn dùng bút có màu sắc sặc sỡ vẽ tranh, trông cũng rất xinh đẹp thú vị.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play