Lạc Dao dè chừng quan sát xung quanh, tuy Ẩn Thương không xuất hiện nhưng có vẻ như Hạ Vân và Hạ Hành khá thoải mái, như sẽ không có chuyện gì xảy ra vậy.
Hạ Vân cười nói vui vẻ với các đại thần, khi được hỏi tại sao không thấy Thương vương tới, nàng ta yểu điệu, e thẹn trả lời.
Đêm qua vương gia 'bận rộn', tinh thần có chút mệt mỏi, nên chàng ấy sẽ đến trễ một chút.
Hạ Hành đứng bên cạnh còn cười lớn, nói bồi thêm.
Hahaha, tuổi trẻ mà làm việc quá sức một chút cũng không sao. Nhìn phu thê hai chúng nó đồng tâm như vậy lão phu cũng rất vui mừng.
Những tên xu nịnh được thế mà hùa theo, cười nói rôm rả.
Nương nương phải sớm ngày sinh quý tử cho Thương vương, như vậy cả triều đình lại đón thêm một tiểu vương gia rồi haha.
- Đa tạ đại nhân, sinh con cho vương gia... cũng là nhiệm vụ của ta. Ta và vương gia cũng đang rất 'cố gắng'.
Lạc Dao đứng gần đó, nhìn bộ dạng đắc ý của Hạ Vân lại cảm thấy đáng ghét, mắt nàng nhìn nàng ta chăm chăm như muốn xuyên thủng qua chiếc lưỡi không xương của nàng ta vậy.
Ây da, nhìn bộ dạng của ngươi kìa, là đang ghen tỵ với ả thứ phi đó sao?! Ha, nhưng ta nói cho ngươi biết, phu quân của ả, chính là nam nhân tài ba, xuất chúng, diện mạo phi phàm anh tuấn, sớm muộn gì cũng thuộc về ta thôi, cũng không đến lược đứa con hoang như thèm khát khác đâu.
Mễ Lạc nhân lúc nữ vương đang không có mặt, áp sát Lạc Dao thì thầm nói lời chua ngoa, châm biếm.
" Ha nực cười, ta chính là chính phi của vị ca ca tài ba xuất chúng, diện mạo phi phàm anh tuấn của ngươi đấy, trẻ con! "
Lạc Dao trong lòng cười thầm, hóa ra Mễ Lạc công chúa cũng chỉ là kẻ khôn vặt.
Lạc Dao không muốn chấp nhặt với một đứa con nít không thể thiếu váy mẫu thân như cô ta liền lờ đi.
Lạc Dao làm lơ Mễ Lạc, khiến cô ta như một kẻ điên tự nói tự cười một mình, bị làm cho bẻ mặt, sắc mặt cô ta giận dữ trông khó coi làm sao.
" Hừ, tiện nhân."
Mễ Lạc tính cách xấu xa nên không dễ dàng bỏ qua cho Lạc Dao như vậy. Cô ta đưa một chân ra với ý định nhân lúc Lạc Dao bước đi thì vấp ngã.
Cô ta đã tưởng tượng ra đủ cảnh Lạc Dao chật vật trên đất với cú ngã, điều nãy sẽ khiến nàng mất mặt biết bao.
Mễ Lạc cười gian trá, nhưng mấy trò vặt vãnh này không thể qua được mắt Lạc Dao. Nàng cười thầm trong lòng, đi ngang qua cô ta, không bị mắc bẫy mà nàng còn đạp lên chân cô ta, lại còn cố ý miết miết khiến cô ta đau điến.
Mễ Lạc bộc lộ bản tính, đưa tay lên đánh trả Lạc Dao. Lạc Dao vờ như không thấy nhưng né người chuẩn xác làm Mễ Lạc mất đà chúi người về phía trước.
Đột nhiên lúc này một thân hình cao lớn đã đỡ kịp lấy Mễ Lạc, ngăn cô ta ngã nhào.
Mễ Lạc tay đụng vào ngực của hắn, cảm thấy thật săn chắc, lại không có liêm sỉ sờ mó thêm không có ý định rời.
Mễ Lạc ngẩn mặt nhìn lên, gương mặt hắn như phát sáng khiến cô ta đỏ mặt điên đảo.
Là... là... huynh... Ẩn... á.
Người vô tình đỡ được cô ta chính là Ẩn Thương, bị sờ vào người hắn nhíu mày khó chịu lập tức đẩy cô ta ra cho tỳ nữ phía sau.
Mễ Lạc không cam lòng vội níu kéo, cô ta khập kiễng, bộ dạng tội nghiệp.
- Chân... trật chân rồi.
Ẩn Thương không thèm liếc mắt, nhẹ lướt qua cô ta lạnh lùng nói.
- Ta không phải thái y, nói với ta làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT