Lạc Dao bất lực, khóc không thành tiếng, lòng ngực nàng như bị một vật gì đó đè nặng, tim đập mạnh, nàng thấy rất khó thở. Có lẽ bệnh tim của nàng đã tái phát.
" Mình lại phát bệnh sao, khó thở quá, đã nhiều năm không bị tái phát rồi vậy mà giờ lại… nhưng vậy cũng tốt, mình sẽ không cảm thấy sự nhục nhã... ít nhất là lúc này."
Lạc Dao từ từ khép mắt lại, nàng đã không còn sức chống cự nữa, nàng dần rơi vào hôn mê.
Huyễn Siêu không còn thấy nàng cựa quậy, hắn dừng lại động tác ngồi dậy nhìn, khi thấy nàng nằm im bất động tâm trạng của hắn dần bình tĩnh, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào mặt của nàng nhưng nàng không hề có phản ứng.
- Lạc Lạc, Lạc Lạc, ta xin lỗi, ta dừng lại rồi nàng đừng giả vờ nữa, mau trả lời ta đi, Lạc Lạc.
Hắn vừa gọi vừa lây nàng mãi nhưng không có kết quả, lúc này hắn mới hoản loạn kêu người gọi thái y ngay.
Vừa kêu xong trong người hắn nôn nóng hết sức.
- Không được, đợi thái y tới thì lâu quá!
Huyễn Siêu không đợi được trực tiếp bế nàng lên, chạy đến thái y viện.
Việc Huyễn Siêu bế Lạc Dao hấp tấp như vậy nhanh chóng được lan truyền trong cung. Gần đó nhất chính là cung của sứ giả Thụy quốc, khi nữ vương nghe những nô tỳ đang bàn tán chuyện đó với nhau, trong lòng bà ta cũng muốn đến xem sao, nghĩ là làm ngay, bà ta dẫn theo vài người thân cận đi thẳng đến thái y viện.
Mễ Lạc Dao đứng từ xa nhìn nữ vương gấp gáp ra khỏi cung sau khi nghe tin về Lạc Dao , gương mặt cô ta lộ rõ sự khó chịu.
Mẫu hậu sao lại để ý đến ả nữ nhân của vương tử Thái đô như vậy?! Từ lúc thấy cô ta, bà ấy không để ý lời ta nói, lại còn quát ta, đó là những việc trước đây bà ấy chưa từng đối xử với ta, không lẽ bà ấy không yêu thương ta nữa sao?
- Công chúa đừng nghĩ vậy, mọi chuyện nữ vương làm ắt có nguyên nhân, ai cũng biết nữ vương yêu thương công chúa nhất, thậm chí còn vì công chúa mà năm lần bảy lượt nhúng nhường Hoàng triều, để công chúa có thể gả cho người mình yêu, nên sẽ không có việc nữ vương không yêu thương công chúa nữa đâu, người đừng quá lo lắng.
- A Võ à, tuy ngươi theo ta chưa lâu nhưng ngươi cũng hiểu rõ lòng ta đó, nhưng nếu có một ngày mẫu hậu vì người khác mà vứt bỏ ta... ta nhất định khiến cho kẻ đó sống không bằng chết, không ai có thể tranh giành tình thương của mẫu hậu với ta.
Mễ Lạc Dao bấu tay vào cột gỗ, nghiến răng lộ ra vẻ độc ác. Người tỳ nữ nhìn vẻ mặt của cô ta mà nghĩ thầm.
" Cô ta mới mười lăm tuổi mà có thể nghĩ ra những thứ thâm độc như vậy, nếu lớn hơn chút nữa thì không biết sẽ như thế nào, cũng do nữ vương kia nuông chìu cô ta quá nên mới sinh ngạo mạn như vậy."
_________
Tại thái y viện, thái y đã xem bệnh cho Lạc Dao xong và bước ra, Huyễn Siêu vội vội vàng vàng chạy tới hỏi xem tình hình.
- Nàng ấy bị bệnh gì.
Cô nương này có tiền sử bị bệnh tim, vừa này bệnh tái phát nên mới bất tỉnh, hiện tại thần đã cho cô ấy uống thuốc, vài canh giờ nữa hoặc chậm nhất là ngày mai sẽ tỉnh lại.
Vừa hay nữ vương đến kịp lúc đã nghe hết những gì thái y nói, bà ta hấp tấp đi đến, vẻ mặc thật sự nghiêm trọng.
- Ông vừa nói gì? Cô nương đó có tiền sử bị bệnh tim? Thật không?
Cả Huyễn Siêu lẫn thái y đều bất ngờ trước sự có mặt của nữ vương ở đây, thái y cúi đầu cung kính nói.
Là sự thật thưa nữ vương.
Thái y vừa trả lời xong bà ta lập tức chạy vào bên trong. Huyễn Siêu lấy làm ngạc nhiên.
" Có chuyện gì với bà ta vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT