Lạc Dao mặc một bộ y phục đen, đeo khăn che mặt cũng màu đen cùng Đông Thất lén lút đến Thương vương phủ giữa đêm khuya.
Đến nơi nhà kho, nàng thấy những tên lính đang khiêng một chiếc hòm ra bên ngoài.
" Là Song Văn đang ở bên trong."
Lạc Dao nhất thời mất bình tĩnh định xông ra, may có Đông Thất ngăn cản kịp thời. Hai người bọn họ lại bí mật đi theo sau.
Bọn lính đi đến một nơi hoang vắng, trong đêm tối gấp rút đào đất, xây mộ phần. Bọn chúng đông người nên chỉ một canh giờ sau đã xong việc. Lạc Dao và Đông Thất cũng âm thầm quan sát suốt một canh giờ.
Lúc chiếc hòm được đưa xuống và bọn chúng lắp đất lại, Lạc Dao đã không kiềm chế được mà khóc, để không bị phát hiện nàng tự bịt miệng mình lại, nước mắt chảy ra ướt đẫm chiếc khăn che mặt.
Bọn chúng sau khi xong việc cũng lập tức rời đi, lúc này Lạc Dao và Đông Thất mới lộ diện.
Đứng trước mộ phần của Song Văn, Lạc Dao đứng cũng không vững, nàng tháo khăn che mặt ra, đau đớn tiếng lại gần.
Trên thanh gỗ, chỉ khắc đơn giản dòng chữ " Mộ phần của Song Văn", Lạc Dao rút thanh đao trong người ra, lặng lẽ khắc thêm dòng chữ ở phía dưới " Kiếp sau lại làm hảo tỷ muội." Lạc Dao còn tự cắt đứt ngón tay cho chảy máu, rồi điểm lên thanh gỗ.
Đông Thất nhìn Lạc Dao mà đau lòng thay, hắn đến gần, vòng tay qua vai Lạc Dao an ủi nàng.
Đột nhiên, một giọng nói từ đằng sau truyền đến.
- Mau bỏ tay ngươi ra khỏi người nàng ấy ngay.
Giọng nói quen thuộc, Lạc Dao nhanh chóng đứng dậy quay lại nhìn.
- Ẩn Thương!!!
Đông Thất đứng đằng trước che chắn cho Lạc Dao, lúc này hắn vẫn đang che mặt nên Ẩn Thương không thể nhận ra hắn.
- Sao ngài lại biết ta ở đây?
Ẩn Thương nhìn Lạc Dao đang đứng sau một tên nam nhân khác, trong lòng rất tức giận, hắn lạnh lùng một tay để sau lưng, tay còn lại đưa ra phía trước ra lệnh.
- Ta là phu quân của nàng, đương nhiên sẽ hiểu nàng. Lạc Dao, mau theo ta về phủ.
Đông Thất nhìn vẻ kiêu nghạo của hắn mà tỏ ra chán ghét.
- Ngươi làm khổ nàng ấy vẫn chưa đủ sao?! Muốn đưa nàng ấy đi, vậy phải hỏi ý kiếm của ta trước đã.
Vừa dứt lời Đông Thất rút kiếm xông lên, Đông thất cũng là một cao thủ, hai người đấu với nhau khó phân thắng bại.
Ẩn Thương nhiều lần chỉ né đòn của Đông Thất, trực tiếp xông về phía Lạc Dao cướp lấy nàng nhưng đều bị Đông Thất kịp thời ngăn cản. Vừa đấu vừa bảo vệ cho Lạc Dao nên Đông Thất bị Ẩn Thương chém trúng cánh tay.
Lạc Dao hốt hoản la lên
- Thất ca!!! Ẩn Thương không được làm hại huynh ấy.
" Không xong rồi, nếu cứ tiếp tục, Đông Thất sẽ gặp bất lợi."
Ẩn Thương nghe Lạc Dao gọi hắn thân mật lại nói giúp cho hắn thì càng thêm tức giận, lợi dụng lúc Đông Thất sơ hở, lao tới định ra đòn chí mạng, Lạc Dao đã nhanh chóng dùng đá làm ám khi làm lệch đường kiếm của Ẩn Thương, Đông Thất nhân cơ hội ném đạn khói, đưa Lạc Dao chạy mất.
Khói tan, người cũng biến mất, Ẩn Thương tức giận ghim thanh kiếm sâu xuống đất.
" Nàng ấy gọi hắn là Thất ca, là cái tên nàng ấy đã gọi lúc trong mơ đó."
Ẩn Thương nhớ lại trước đây Lạc Dao đã từng nói " Ta cũng có người mà ta yêu thương, muốn bên cạnh cả đời."
" Không lẽ kẻ đó chính là hắn sao? Chết tiệt."
Vẻ mặt Ẩn Thương tối sầm, nghĩ tới Lạc Dao sớm tối bên cạnh tên nam nhân khác nộ khí của Ẩn Thương lại phát ra hừng hực.
" Lúc yếu đuối nhất nàng cũng gọi tên hắn, vì muốn trốn khỏi ta nàng cũng nhờ hắn giúp đỡ, giờ lại vì hắn mà nàng chống đối ta. Ta là gì đối với nàng, Lạc Dao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT