Ngoài ra, lão thần còn tìm thấy ở đó một lọ thuốc rỗng, qua kiểm tra lọ thuốc này có lẽ chính là lọ đã gây ra biến dạng cho khuôn mặt của người đó.

- Vậy... ông có thấy trên lưng người đó có hình xăm nào hay không?

Nghe Ẩn Thương hỏi, ông ta vuốt râu nhớ lại xem.

- Hình xăm ư? Nếu là hình xăm lớn thì phần da vẫn chưa tới mức bị hoại tử hết nên nếu có chắc chắn thần sẽ nhận ra, còn nếu chỉ là hình xăm nhỏ thì rất có thể nó đã biến mất theo theo phần da bị hỏng rồi. Chuyện này cũng rất khó nói, chung quy thần vẫn không phát hiện được hình xăm nào.

- Ta đã hiểu rồi!

- Vậy lão thần xin cáo lui trước.

Quan pháp y đã lui ra, Tử Phàm đứng bên cạnh nghe từ nãy giờ trong đầu hiện ra rất nhiều nghi vấn.

- Vương gia, có người cố ý hạ độc vương phi từ trước sao?

- Ngươi cho người tìm muội muội của của Song Võ đến đây rồi ngươi sẽ hiểu.

Tử Phàm lại thêm phần khó hiểu.

" Song Văn sao lại có liên quan trong chuyện này? Hôm nay vương gia làm gì mình cũng thật không hiểu nổi, vương phi mất rồi vương gia lại ung dung như vậy sao?"

Tử Phàm nghe theo Ẩn Thương đi tìm Song Văn nhưng không một ai thấy cô ấy cả ngày hôm nay, Tử Phàm quay lại báo cáo.

- Ngươi không thể tìm thấy Song Văn bởi vì người tự vẫn chính là cô ta.

Lúc này Ẩn Thương mới khẳng định nói ra, Tử Phàm cũng tỏ ra rất bất ngờ.

- Ngươi còn nhớ khi Song Văn đến cáo trạng Hạ Vân bị ta phạt đánh chứ? Mấy vết thương đó chính là bằng chứng. Việc tự vẫn hủy đi dung mạo để đánh lừa ta nghĩ rằng Lạc Dao thật sự đã chết.



- Vậy, không lẽ vì bản thân mà vương phi đã ra tay với Song Văn? Thần không nghĩ vương phi là loại người như vậy.

- Phải, Lạc Dao không phải là loại người như vậy, nếu nàng ấy biết Song Văn vì mình mà thành ra thế này nàng ấy sẽ rất đau khổ.

" Với tính cách của nàng ấy, nếu biết chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ tìm ta báo thù. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?"

- Vậy... bây giờ phải xử lý thế nào thưa vương gia.

- Ngươi hãy đưa Song Văn đi an táng chu đáo. Mọi việc còn lại ta sẽ nghĩ cách.

Ẩn Thương mệt mỏi tựa người ra sau ghế. Hắn đang nghĩ rất nhiều thứ trong đầu. Mọi thứ dần vượt qua tầm kiểm soát của hắn.

" Ta sẽ tự nguyện chuộc lỗi với nàng, nhưng xin nàng đừng xuất hiện vào lúc này, xin nàng!"

Trong khi đó người Đông Thất cùng người của hắn đi cứu Song Văn đã quay về từ Thương vương phủ. Lạc Dao trong lúc chờ bọn họ đã đích thân xuống bếp nấu một bàn ăn thịnh soạn, chỉ chờ họ trở về.

Lạc Dao nghe tiếng mở cửa thì vui mừng chạy ra, nhưng chỉ thấy Đông Thất. Lạc Dao hớn hở chạy ra sân ngó nghiên ngó dọc cũng không thấy bóng dáng ai cả.

- Đông Thất, muội muội của muội đâu? Huynh không đưa cô ấy tới đây luôn sao?

Đông Thất khó xử, muốn nói dối nhưng cũng không biết phải nói như thế nào? chỉ biết tránh ánh mắt của Lạc Dao.

- Có chuyện gì, sao huynh lại không nói vậy? Huynh không cứu được muội ấy sao? Vậy cũng không sao đâu, huynh đừng tự trách bản thân nữa, ở đấy là Thương vương phủ mà, đâu có dễ dàng cướp người, không được lần này thì lại đi lần khác vậy.

Lời nói của Lạc Dao thì có vẻ rất lạc quan nhưng sâu trong ánh mắt nàng thật sự rất buồn, rất lo lắng cho Song Văn, nàng đã hụt hẫng khi không nhìn thấy Song Văn đâu cả.

Đông Thất nhìn Lạc Dao đang mong chờ Song Văn tới như vậy thì phân vân, không biết có nên nói cho Lạc Dao biết chuyện hắn đã thấy, đã nghe được ở Thương vương phủ hay không. Nếu bây giờ Lạc Dao biết chắc chắn nàng sẽ tự đổ lỗi cho bản thân rồi dằn vặt đau khổ tự hành hạ mình, nhưng bây giờ mà không nói ra, nếu Lạc Dao biết được sẽ lại bức rức cả đời, chuyện này cũng không thể cứ giấu nàng mãi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play