Biết là Hạ Vân đang muốn cố mỉa mai mình, nhưng Lạc Dao lại cảm thấy có chút bực tức trong lòng nhưng nếu thể hiện ra bên ngoài há chẳng phải để nàng ta hả dạ hay sao, Lạc Dao bình tĩnh nở nụ cười ôn nhu.
- Ta không phủ nhận muội và vương gia nhà ta quen biết từ tấm bé, tình cảm cũng rất tốt. Muội lại là muội muội kết nghĩa của ta, nên... ta cũng cũng không ngại chia sẻ phu quân của mình đâu, nếu như muội chịu làm thiếp thì...
- Đủ rồi!!!
Lạc Dao chưa nói hết thì Ẩn Thương lại hét lên. Lời của Lạc Dao nói một cách tự nhiên như vậy như con dao bén đâm thẳng vào lòng ngực của hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng.
- Sắc mặt Ẩn Thương lạnh đi, ánh mắt khiến Lạc Dao nhìn vào cũng có chút sợ hãi.
Ẩn Thương nhanh chân bước tới, không nói gì nữa mà nắm chặt lấy cổ tay của Lạc Dao lôi nàng đi trong giận dữ.
Hạ Vân ở lại ngồi cười khẩy đắt ý
" Ha, huynh ấy trông giận dữ như vậy chắc chắn sẽ phạt cô ta thật nặng. Muốn ta làm thiếp sao, Lạc Dao cô còn không biết vị trí của ta trong lòng huynh ấy hay sao lại bảo ta làm thiếp. Thật nực cười"
Hạ Hành nhìn hai người bọn họ rời đi ánh mắt tại tỏa ra tia nham hiểm như đang suy tính điều gì xấu xa.
Trong lúc đó Lạc Dao bị Ẩn Thương lôi đi, trên xe ngựa hắn chẳng nói lời nào, gương mặt vẫn không biến sắc.
Khi về phủ lập tức Ẩn Thương ngay lập tức vác nàng lên vai, tiến thẳng Chu Đài viện, đến nơi hắn nghiêm giọng đuổi hết lính canh và tỳ nữ đi.Cả cái viện rộng lớn này chỉ còn hai người.
Lạc Dao vẫn không hiểu tại sao Ẩn Thương lại tức giận như vậy, nàng đau đớn tách hắn ra khỏi thân thể.
- Ta đã làm gì sai, sao lại đối xử với ta như vậy?
Ẩn Thương nghe giọng nàng, hắn dừng lại, ngẩn mặt lên đưa đôi mắt sắc bén nhìn thẳng mắt nàng.
- Nàng không sai, chính ta, ta mới là người sai, ta sai vì đã cưới nàng.
Lạc Dao nghe xong thì đơ người lòng ngực đau thắt lại, sau đó nàng lại cười lạnh nhạt
- Cuối cùng ngài cũng thừa nhận rồi, biết hối hận rồi sao?!
Ẩn Thương trầm mặc
- Phải ta hối hận rồi, nếu không cưới nàng thì ta đã không yêu nàng, ta cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.
Lạc Dao không thể tin được tai mình đang nghe thấy những gì
" Đại ma vương nói... nói yêu mình... sao, không không không chắc là ta nghe nhầm rồi"
Lạc Dao vừa nghĩ vừa lắc đầu liên lục nàng chắc chắn rằng nàng chỉ nghe nhầm thôi, nàng còn đưa tay lên thổ thổ vào tai mình.
Ẩn Thương kéo tay nàng ra bắt chéo qua đỉnh đầu, gương mặt lại biến sắc lại trở nên giận giữ như lúc nãy thậm chí ánh mắt bây giờ còn tỏ ra nguy hiểm hơn.
- Nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi, bây giờ ta chỉ còn cách làm cho nàng phải nói yêu ta như thế mới công bằng.
Lạc Dao còn chưa kịp định thần sau câu nói đó thì Ẩn Thương đã cúi xuống ngang nhiên chiếm lấy môi nàng, Lạc Dao khó thở phải dùng sức đẩy hắn ra.
- Ưm... vương... vương gia bình... tĩnh đã.
- Sao đã có thể bình tĩnh được, vương phi của ta nói muốn chia sẻ ta cho người khác trước mặt ta, nàng nói ta làm sao bình tĩnh.
" Thì... thì ra Ẩn Thương hắn... tức giận vì lí do này sao?!"
Lạc Dao quay mặt đi né tránh ánh mắt
- Thân là nam tử, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình không phải sao, ta chỉ là...
- Nhưng nó cũng không nên từ miệng nàng mà thốt ra! Nàng không muốn ta là của riêng nàng sao, như ta, ta chỉ muốn nàng là của riêng ta thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT