Mau dẫn đường.

Ẩn Thương ra lệnh cho thị vệ, sau đó nhanh chóng lên ngựa, bóng dáng chỉ trong cái chợp mắt mà mất hút.

Hạ Vân ở lại nhìn chén trà vỡ vụn mà bàn tay nắm chặt lấy váy, hàm răng nghiến tưởng như cắn nát được cả khúc xương lớn.

" Lại là Lạc Dao, nghe ả xảy ra chuyện huynh ấy lại đối xử với ta như vậy"

Nha đầu tiểu Nhan thấy Hạ Vân trở nên đáng sợ như vậy sợ sẽ bị nàng ta trút giận lên đầu liền mồm mép lanh lợi dỗ ngọt trấn an nàng ta.

- Quận chúa, người đừng có tức giận nữa! Nếu không phải Lạc Dao kia còn giá trị lợi dụng thì vương gia còn lâu mới để ý đến ả.

Nghe đến đây Hạ Vân chợt hạ hỏa, vẻ mặt nàng ta thay đổi rõ rệt, nàng ta gian xảo cười

- Đúng rồi, nếu ả ta chết thật thì há chẳng phải những tên sát thủ kia sẽ nhắm vào ta hay sao?! vậy... huynh ấy là đang vì ta chứ không phải ả.

- Đúng.... đúng đó quận chúa, người nghĩ vậy là rất tốt... rất tốt.

- Ha, là ta đã quá đa nghi rồi, còn lâu Thương ca mới thích ả, người huynh ấy thích chỉ sẽ mãi mãi chỉ có ta thôi.

Cùng lúc này Ẩn Thương đã nước rút đến nơi Lạc Dao bị tập kích, chỉ còn những lại những cái xác của thị vệ và ba tên thích khách, nhưng không thấy bóng dáng Tử Phàm đâu.

- Thích khách tổng cộng có bao nhiêu người?



- Thưa vương gia, có khoảng hơn mười người.

" Mười người?! nhưng lại giết được hầu hết các thị vệ tinh nhuệ nhưng chỉ chết có ba tên"

- Vương phi đang ở đâu?

- Bẩm, xe ngựa của vương phi đột nhiên điên loạn lao về phía kia.

Người thị vệ chỉ về hướng mà xe ngựa chở Lạc Dao lao đi, Ẩn Thương lập tức cho ngựa phi về hướng đó.

" Lạc Dao nhất định phải đợi ta!"

Trước mặt hướng Ẩn Thương đang tiến tới chính là một vách núi lớn, khi Ẩn Thương tới nơi, chỉ thấy Tử Phàm mình mang đầy vết thương bên cạnh xác của một vài tên hắc y.

Ẩn Thương lập tức xuống ngựa chạy đến chỗ Tử Phàm, Tử Phàm đột nhiên quỳ xuống, nước mắt ròng rã.

- Xin vương gia ban chết, thần... thần không bảo vệ được vương phi.

- Vậy... nàng ấy đâu rồi?

- Xe ngựa chở vương phi đã lao xuống vách núi. Thần xin lấy cái chết ta tội với ngài.



Tử Phàm vì không hoàng thành được chức trách, nhận thấy bản thân vô dụng nên muốn dùng kiếm kết liễu đời mình.

Ẩn Thương vung chân đá bay thanh kiếm, vẻ mặt không để lộ đau buồn mà trái lại trở nên sâu thẩm, giọng nói cũng tỏa ra sự âm u chết chóc.

- Ngươi chết cũng không đền mạng được cho nàng. Mau cho người lục tung nơi này, chết phải thấy người, còn sống thì nhất định phải tìm được, mang nàng về bên cạnh ta.

Binh lính của Ẩn Thương lục tìm khắp cả vách núi, người báo tin về mang lại một tia hy vọng nhỏ nhoi.

- Bẩm vương gia, đã tìm thấy xe ngựa, nhưng bên trong không hề có ai, xung quanh mấy chục dặm cũng không có bóng dáng người nào.

Ẩn Thương nghe bẩm báo, thì thở một hơi dài, sau đó lại lạnh lùng ra lệnh binh lính dừng tất cả mọi hoạt động tìm kiếm lập tức trở về.

- Vương gia, sau người lại dừng việc tìm kiếm, có thể vương phi vẫn còn sống.

Tử Phàm vừa lo lắng, vừa không hiểu hỏi lại Ẩn Thương, Ẩn Thương chỉ đáp lại một cái liếc mắt rợn người rồi lên ngựa phi đi.

Không riêng Tử Phàm, tất cả mọi người đều không hiểu Thương vương đang nghĩ gì, nhưng nếu đó là lệnh thì mặc nhiên phải chấp hành.

- Vương gia có suy nghĩ riêng của vương gia, huynh mau chóng về phủ băng bó vết thương đi.

Song Võ vỗ vai Tử Phàm, thở dài khuyên răng.

Thực ra Song Võ là cao thủ được đào tạo mật do Ẩn Thương phái đến bảo vệ Lạc Dao, để nàng không nghi ngờ, Song Võ mới đề nghị với Ẩn Thương là cho thêm muội muội của mình là Song Văn vốn chỉ là một người đơn thuần không biết gì về võ công cùng hầu hạ bên cạnh Lạc Dao. Hôm nay do Song Văn bị ốm nên Lạc Dao lệnh Song Võ ở lại phủ chăm sóc, không cần phải theo vào cung. Vốn nghĩ có Thương vương đi cùng thì sẽ không sao, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play