Sau khi ra ngoài trò chuyện với Anh Dạ cùng Lạc Lạc một chút, Hoàng Bắc Nguyệt cũng trở về lều trại.

Lúc đầu Anh Dạ muốn đi theo nhưng sau một hồi bị Hoàng Bắc Nguyệt thuyết phục cũng đồng ý đi cùng Lạc Lạc.
Nàng cũng nghe Anh Dạ nói trong 5 năm qua, Đông Lăng vô cùng chăm chỉ rèn luyện, cũng nhờ sự trợ giúp của Chiến Dã mà nàng đã là thất tinh triệu hoán sư.
Anh Dạ cũng từ tam tinh đột phá ngũ tinh.

Lạc Lạc thì là lục tinh triệu hoán sư.
Phong Liên Dực không có ở đây, Vũ Văn Địch đang giả mạo hắn nên Hoàng Bắc Nguyệt cũng chán nản, đợi đến ngày đại hội liên minh diễn ra để đi vào Tu La thành.
Đến ngày thi đấu trên lôi đài, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ dẫn theo Cát Khắc, A Tát Lôi, A Lệ Nhã đi đăng kí, nàng làm đoàn trưởng, còn mười hai người còn lại sắp xếp ngồi dưới.
Vì lần này nàng giữ được Đông Lăng, nên vị trí thiếu cung chủ của Thánh Huyết cung không có ai.

Để cho A Lệ Nhã đấu với mấy người của Thánh Huyết cung cũng yên tâm.
Lần này A Lệ Nhã lên lôi đài đấu, mấy ngày trước được Hoàng Bắc Nguyệt chỉ điểm qua, dù bị thương nhưng cũng thắng.
Những trận đấu của A Tát Lôi và Cát Khắc cũng thắng rất nhanh.
Còn Hoàng Bắc Nguyệt không phải nói, chỉ cần nàng nhẹ nhàng vung tay là có thể đánh bay đối thủ khỏi lôi đài.
Giải quyết nhanh chóng, thật nhàm chán.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Hoàng Bắc Nguyệt an vị ở phái trên giàn trồng hoa, nàng lẳng lặng không một tiếng động nhìn nam nhân kia đi đến phía dưới giàn hoa, ngồi ở trong đệm mềm, gói đầu lên đó nghỉ ngơi trong chốc lát, ngón tay thon dài vô thức gảy lên huyền cầm.
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, phi thân đáp xuống trước mặt hắn, ngón tay cũng tùy tiện gảy lên huyền cầm.
Cảm nhận được người tới, Phong Liên Dực chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Hoàng Bắc Nguyệt làm lòng hắn nhộn nhạo.
Hắn nâng tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt liền dùng tay giữ tay hắn lại áp vào mặt mình.
Ánh mắt Phong Liên Dực rung động, giọng thì thào
" Hoàng Bắc Nguyệt...!"
" Là ta.

Ta trở lại rồi.

"
Giọng nói thanh thúy nhưng cuồng ngạo truyền vào tai, Phong Liên Dực liền dang tay ôm lấy nàng.
" 5 năm rồi, ta chờ 5 năm rồi.

Cuối cùng nàng cũng đến.

"
" Xin lỗi đã để chàng chờ đợi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt cười, nhưng sau đó thanh âm liền trở nên gian xảo
" Vừa đến đã thấy mĩ nhân tắm rửa, thật đã con mắt.

"
" Nếu đã nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm.

"
Phong Liên Dực dịu dàng nói
" Nhưng ta chỉ nhìn thấy mặt sau thôi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ rồi lắc đầu nói.

Phong Liên Dực vừa cười, vừa vươn tay cởi dây lưng trường bào nói
" Vậy thì để nàng xem luôn mặt trước, mua bán công bằng, quyết không để nàng chịu thiệt.

"
Nghe vậy gương mặt Hoàng Bắc Nguyệt thoáng đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng
" Phong Liên Dực, đừng giở trò lưu manh.

"
" Lưu manh thì có sao? Lưu manh một chút thì mới có tiểu bảo bảo được.

"
Hoàng Bắc Nguyệt gương mặt đỏ như trái cà chua, nhìn gương mặt tà ác của Phong Liên Dực nhìn mình, liền phồng má quay mặt đi
" Đừng có nói lung tung, tiểu bảo bảo gì chứ? "
" Chẳng phải là nương tử nên đẻ cho phu quân một tiểu bảo bảo sao? "
Phong Liên Dực vẫn trêu chọc nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt thẹn quá thành giận
" Không nói chuyện với chàng nữa, ta đi đây.

"
" Ha ha.

"
Phong Liên Dực cười rộ lên, mắt tím lung linh nhìn nàng
" Được rồi, ta đùa tí thôi.

"
Nhưng cũng mong chờ điều đó.
Câu sau hắn chỉ dám nghĩ, chứ không dám nói ra.

Nếu chọc giận nàng nữa không chừng sẽ bị nuốt sống mất.
Hoàng Bắc Nguyệt thì trong lòng vẫn bực tức, 5 năm trước thì Phong Liên Dực bảo đợi nàng lớn thêm một chút, giờ lại đòi có tiểu bảo bảo.
Sao lại có người vô sỉ yêu nghiệt như vậy cơ chứ?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play