Hoàng Bắc Nguyệt nhìn xung quanh rồi khẽ gọi
" Tiểu hổ, mang nó ra đây.

"
Tiểu hổ nghe tiếng gọi của nàng liền lon ton chạy lại, miệng cắn lấy Chức mộng thú nho nhỏ.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống xoa xoa đầu nó, đưa tay ra trước miệng Tiểu hổ
" Nhả nó ra cho ta.

"
Tiểu hổ vừa há miệng nhả Chức mộng thú ra thì nó liền sợ hãi, mở miệng phát ra thanh âm vô cùng chói tai
" Ô ô ô! Chi chi chi! "
" Câm miệng! "
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ quát một cái, nhấc Chức mộng thú lên, quơ quơ trước mặt nhìn mấy cái sau đó cười nhẹ.
Vật nhỏ này, đúng là không thay đổi! Bây giờ chỉ là một Chức mộng thú, nhưng ai ngờ thân phận thật lại là tiểu vương tử của Tư U Cảnh chứ.
Bị thanh âm hét lớn của nàng hù dọa, Chức mộng thú uất ức ngậm miệng, không dám lên tiếng nữa.
" Nếu ngươi nghe ta, ta sẽ mang ngươi về, còn không, ta sẽ cho Tiểu hổ gặm ngươi! "
Hoàng Bắc Nguyệt bá đạo nói, Chức mộng thú đơn nhiên là sợ Tiểu hổ, nghe nàng nói vậy liền kêu liên hồi.
" Không được kêu, đồng ý thì nháy mắt, không đồng ý cũng đừng chớp.

"
Chức mộng thú trợn mắt sửng sốt, đột nhiên Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt âm lãnh xuống tới, nó liền gật đầu lia lịa.

Hoàng Bắc Nguyệt hài lòng gật đầu.
" Sau này tên ngươi là Chi Chi, làm bọn họ tỉnh dậy đi.

"
Chi Chi gật đầu rồi khẽ lung lay cọng hành trên đầu.
Mọi người cũng từ từ tỉnh dậy, Hoàng Bắc Nguyệt thả nó vào không gian linh thú rồi lại đỡ Anh Dạ dậy.
" Đã xảy ra chuyện gì vậy? "
Công chúa Anh Dạ mở to mắt, chỉ thấy đau đầu không thôi.
" Trưởng lão, là Chức mộng thú làm.

"
Lôi viện sĩ cắn răng nói, hắn cũng trúng phải ảo thuật mà ngủ đi.
" Nếu Chức mộng thú xuất hiện đồng nghĩa với người của Tu La thành có thể đang ở gần đây.

Nhưng tại sao chúng ta chỉ ngủ chứ không gặp phải ác mộng? "
Nam Cung trưởng lão vuốt râu suy nghĩ.

Việc về Chức mộng thú tuy khó hiểu, nhưng nó không làm ác mộng cho các học sinh để họ đánh nhau là tốt rồi.
" Nếu người của Tu La thành ở gần đây thì quá nguy hiểm cho học sinh, người của Tu La thành rất mạnh, chúng ta căn bản không phải là đối thủ.

"

Một sư phụ khác lên tiếng.
Anh Dạ đứng gần đó nghe vậy liền ngạc nhiên
" Không phải người của Tu La thành biến mất từ lâu rồi sao? "
" Công chúa, bọn họ không phải biến mất, mà chỉ đang lẩn trốn mà thôi.

"
Nam Cung trưởng lão nói.
" Vậy Hí Thiên xuất hiện ở đây chẳng lẽ là biết được người của Tu La thành xuất hiện trong rừng rậm Phù Quang sao? "
Công chúa Anh Dạ thử suy kết hai sự việc trọng đại này.
Nam Cung trưởng lão cùng các sư phụ đi theo sắc mặt liền biến sắc
" Có thể đúng là vậy.

"
" Vậy là đúng rồi, hiện giờ nơi này đang rất nguy hiểm.

"
Hoàng Bắc Nguyệt vờ như hoảng sợ nói.
" Hừm, vậy thì lần rèn luyện này phải dừng lại, các học sinh an toàn vẫn là quan trọng hơn.

"
Nam Cung trưởng lão suy nghĩ một chút rồi đành nói.
Các sư phụ đi theo đầu tiên cũng do dự một chút rồi tất cả liền gật đầu.
Các đệ tử biết tin thì vô cùng thất vọng, nhưng Chức mộng thú cùng người của Tu La thành nên bọn họ đành chịu.
Đến ngày thứ ba thì đội ngũ cũng vượt qua được Mê Vụ sâm lâm, không khí trong lành thoáng mát, khác với không khí trong rừng rậm Phù Quang rất nhiều.
Đang đi thì gặp một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn trang nghiêm từ phía trước, mọi người liền không khỏi tò mò.
Hoàng Bắc Nguyệt liền nheo mắt lại
Thái hậu hồi triều..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play