" Già Lam đại lục và Thiên Diệu đại lục? "
" Thú vị.

"
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nâng lên tầm mắt, khuôn mặt yêu nghiệt của Phong Liên Dực liền đập vào mắt nàng.
" Chàng nghe nói đến hai đại lục này chưa? "
" Chỉ biết loáng thoáng "
Phong Liên Dực kéo ghế ngồi cạnh nàng.
" Từ xa xưa đã tồn tại ba đại lục: Thiên Diệu đại lục, Tạp Nhĩ Tháp đại lục và Già Lam đại lục.

Giữa ba đại lục có một không gian chắn ngang, không thể liên hệ.

Thiên Diệu đại lục do Thần tộc thống trị, Già Lam đại lục ở rất gần Thiên Diệu, Tạp Nhĩ Tháp đại lục là nơi xa xôi nhất, nên không chịu ảnh hưởng của Thần tộc.

"
Hoàng Bắc Nguyệt đọc thông tin ghi trong quyển sách, sau đó liền nhớ đến Thần vương Hoa Hi nàng đã từng gặp ở Tư U Cảnh, lúc đó là do Đại tế ti Lộc Nhai mở ra không gian chắn của ba đại lục.
" Thần vương Hoa Hi...Hoa Hi...!"
Hoàng Bắc Nguyệt lẩm bẩm cái tên này
" Người đó có việc gì vậy? "

Phong Liên Dực nghiêng đầu hỏi nàng.
" Không việc gì cả, chỉ là cái tên này giống với một đối thủ của ta thôi.

"
" Đối thủ? "
" Là đối thủ nhưng vẫn là bằng hữu.

"
" Người đó là ai a? "
Phong Liên Dực thắc mắc.
" Chàng không cần biết.

"
Thần vương Hoa Hi không phải trùng tên với sát thủ L sao?
L là bằng hữu của nàng ở hiện đại nhưng đồng thời cũng là kẻ địch, nói về thời hiện đại khó giải thích nên Phong Liên Dực cũng không cần biết nhiều.
Nếu là chuyện nàng không muốn nói nên Phong Liên Dực cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nghiên cứu quyển sách.
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này bất chợt nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khí uy áp này...
Hoàng Bắc Nguyệt nhếch mép, nhìn Phong Liên Dực
" Kẻ địch lâu ngày mới xuất hiện, giờ ta cần đi thăm một cái đã.

"
" Ta đi cùng nàng.

"
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu rồi thân ảnh hai người chợt lóe rồi biến mất.
Vài giây sau thân ảnh hai người liền xuất hiện trên nóc nhà, đến gần cỗ uy áp kia.
Hoàng Bắc Nguyệt tạo ra kết giới nên không ai có thể có thể nhìn ra được, đơn nhiên chỉ những ai có thực lực cao hơn nàng mới có thể nhìn thấu, mà người có thể đấu cùng nàng rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
" Lên đi Bạo Nộ Thất Vĩ Long, hãy để cái tên này nếm thử một chút về sự lợi hại của chúng ta! "
Thanh âm rống to của Tư Mã Quy Yến vang lên, cưỡi Bạo Nộ Thất Vĩ Long lao xuống.
Hắn cả người trọng thương, bạo phát đến cả tóc đều dựng đứng mà còn hung hăng như vậy, căn bản là không biết hết thực lực của đối thủ trước mắt.
" Ngươi đã muốn chết vậy thì ta thành toàn cho ngươi.

"
Thanh âm thanh lãnh mang theo vẻ ngông cuồng ngạo mạn.
Hoàng Bắc Nguyệt di chuyển ánh mắt sắc bén lên người vừa phát ra thanh âm, ánh mắt lập liền âm u.
" Ả ta đã gây khó dễ không ít cho nàng đi.

"
Phong Liên Dực cũng mơ hồ nhớ Hồng Liên, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói.
" Đúng vậy, lần này ta quyết sẽ cho ả chết sớm một chút để bớt gây hậu họa sau này "
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh lẽo nói.
Bên kia Hồng Liên giơ tay lên, một đạo thanh hàn kiếm quang lóe lên chém đôi đầu Bạo Nộ Thất Vĩ Long đang lao xuống.
Bạo Nộ Thất Vĩ Long rít gào rồi rơi lên mặt đất, nó chỉ còn chút hơi tàn, tình hình như vậy căn bản không cứu được nữa.
" Thứ người không biết điều! "
Hồng Liên ngạo mạn một câu rồi nhanh chóng đi theo Mạnh Kì Thiên.
Đi theo Hồng Liên là một đầu mãng xà to lớn màu đỏ thẫm.
Thôn Thiên Hồng Mãng!
Lúc này Tiểu Thiên cũng từ trong không gian linh thú đi ra, nhìn đầu Thôn Thiên Hồng Mãng kia liền xì xì vài cái, thấy đồng loại to hơn mình đơn nhiên là tức giận rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ vuốt đầu nó
" Không cần tức giận, sau này ta nhất định sẽ huấn luyện ngươi mạnh hơn con rắn đó gấp trăm lần.

"
Tiểu Thiên lập tực liền vui vẻ cọ cọ đầu vào tay nàng, bọ dạng làm nũng.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng mỉm cười vuốt nó rồi khẽ hôn vào cái đầu rắn nhỏ.
Tiểu Thiên công nhận cũng rất đáng yêu nha.

Phong Liên Dực bên cạnh nhìn thấy trên đầu liền xuất hiện ba vạch đen.

Hắn nâng tay, một luồng gió bao bọc thân Tiểu Thiên rồi nâng nó lên cao, tách xa Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu nhìn hắn, định mở miệng nói thì bỗng nhiên hắn cúi xuống giữ người nàng rồi hôn nàng, Hoàng Bắc Nguyệt cơ thể bỗng hóa đá rồi mặt liền đỏ lên.

Nhưng đang bị Phong Liên Dực giữ lại nên không đẩy hắn ra được.
Đến khi nàng sắp hết khí thì Phong Liên Dực lúc sau mới thả nàng ra, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức liền lùi ra, mặt đỏ bừng, đang ở trên nóc nhà mà Phong Liên Dực lại tự nhiên hôn nàng.
" Chàng không sợ bị người khắc nhìn thấy sao? "
" Vậy nàng bỗng nhiên hôn nó cũng không sợ bị người khác nhìn thấy sao? "
Phong Liên Dực phồng má chỉ tiểu Thôn Thiên Hồng Mãng.
Hoàng Bắc Nguyệt trên đầu vạch đen xuất hiện
" Nó là thú, chàng so đo độ làm gì? "
" Chỉ có ta mới được hôn nàng, vậy mà nó lại được nàng hôn.

"
Hoàng Bắc Nguyệt giở khóc dở cười, hỏi
" Chàng ghen sao? "
" Đúng vậy! ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play