" Hừ, là ngươi giở trò quỷ đúng không? "
Người vừa quát là đại công tử của Lâm Thượng Thư phủ - Lâm Tử Thành.
Hoàng Bắc Nguyệt chán ghét nhìn hắn, hai vị huynh muội nhà này không gây phiền phức cho nàng là không được à.
Lâm Tử Thành rút kiếm, chỉ về hướng Hoàng Bắc Nguyệt
" Ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ để thắng muội muội ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! "
" Tử Thành, thu hồi kiếm của ngươi lại đi! "
Lâm Thượng Thư quát lớn một tiếng.

Hắn biết Hoàng Bắc Nguyệt là một triệu hoán sư, hơn nữa còn là hoàng tộc, thái tử Chiến Dã bất luận thế nào thì vẫn thiên vị nàng hơn.
Lâm Thượng Thư quay đầu lại, vừa vặn thấy thái tử Chiến Dã vẻ mặt âm trầm đi đến, hành động này của Lâm Tử Thành đơn nhiên là tội xúc phạm hoàng tộc, nặng thì sẽ bị xử chết.
" Nhưng phụ thân, nàng ta thủ đoạn thâm độc, chắc chắn đã đụng tay đụng chân vào con ngựa của muội muội nên nó mới bỗng dưng phát điên như vậy.

"
Hoàng Bắc Nguyệt cười mỉa mai trong lòng, ngươi nói ta động tay động chân vào con ngựa của Lâm Uyển Nghi? Có cần hỏi lại người quản ngựa cho chắc không?

Hoàng Bắc Nguyệt nâng mũi tên dính máu đang cầm trong tay lên.

Một tiếng "Keng" giòn giã vang lên, mũi tên đã đặt trên kiếm của Lâm Tử Thành.
" Ngươi nói ta giở trò lừa bịp? "
Thanh âm thanh lãnh, đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng liếc Lâm Tử Thành.
Lâm Tử Thành chột dạ, nhưng vẫn cắn răng cố chấp mà phản bác
" Chẳng lẽ không đúng sao? "
Thái tử Chiến Dã hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt khẩu khí lãnh đạm
" Lâm Tử Thành, ngươi có biết nếu dám vu oan cho hoàng tộc thì sẽ phạm tội danh là gì không? "
Đơn nhiên là chết rồi.
Lâm Thượng Thư nhanh nhạy, lập tức tiến lên trước mặt thái tử, trên mặt lão lệ tung hoành
" Thái tử điện hạ, tiểu nữ của thần hôm nay bị ngựa, điên gây thương tích trầm trọng, trong chuyện đó chắc chắn có ẩn tình a.

Tuy rằng thần luôn tin tưởng Bắc Nguyệt quận chúa sẽ không phải hạng người làm việc hèn hạ vô sỉ như thế này, nhưng nếu điện hạ không tra rõ, sợ là sẽ khó phục chúng! "
Hoàng Bắc Nguyệt đưa mắt khẽ nhìn xung quanh, vừa vặn thấy một võ sĩ anh tuấn mang theo một nam nhân nhỏ gầy đi đến.

Lại nhìn gương mặt biến sắc của Lâm Uyển Quân.

Hừ, Phong Liên Dực, hành động nhanh lắm!
Vũ Văn Địch một tay mang theo tên mã phu, một tay đẩy đám người ra rồi đi vào, ném tên mã phu xuống đất.
" Địch, chuyện gì vậy? "
Thanh âm tao nhã ung dung của Phong Liên Dực vang lên.
Vũ Văn Địch khom lưng, cung kính nói
" Điện hạ, người này lén lén lút lút muốn chạy trốn nên ta bắt lại! "
" Tha mạng, tha mạng a, ta cái gì cũng không biết! "
Tên mã phu thấy toàn đại nhân vật xung quanh lập tức bị dọa sợ.

" Di, đây không phải là tên mã phu trông coi ngựa cho Bắc Nguyệt quận chúa cùng Lâm tiểu thư sao? "
Không biết ai thốt lên một câu làm tất cả ánh mắt xung quanh đổ dòn lên người hắn.
Lâm Tử Thành một bước đi tới, quát lên
" Là ai sai ngươi làm vậy? Nói mau! "
" Hừ, nếu ngươi dám nói dối một chữa nào, bản công chúa nhất định sẽ chém đầu cả nhà ngươi! "
Anh Dạ hiện giờ cũng là một triệu hoán sư, nên khí thế không hề thua kém Chiến Dã.
Thương Hà viện trưởng chậm rãi đi tới, tay áo phất phơ, khí chất tiên phong đạo cốt, vốt râu nói
" Sự việc hôm nay vô cùng nghiêm trọng, nếu như ngươi không nói thật, ta sẽ đưa ngươi vào Thất Pháp chịu sự thiêu đốt của trừng phạt chi hỏa, đến lúc đó...!"
" Ta nói, ta nói! "
Tên mã phu kia sợ đến mức quên cả dập đầu, hàm răng run rẩy lẩy bẩy, lắp bắp nói
" Là Kính...!Kính Vương phi a "
" Cái gì mà Kính vương phi, ngươi.đừng hồ ngôn loạn ngữ?
Lâm Tử Thành đầu óc còn chưa kịp phản ứng
" Nga, ngươi nói sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt uy nghiêm nói.
" Ngươi biết những gì, nói mau! "
Anh Dạ cũng hất cằm lên tiếng.
Tên mã phu sợ hãi khai hết tất cả ra khiến Lâm Tử Thành phẫn nộ muốn một kiếm chém đôi hắn.
Tên mã phu sợ hãi vội bò đến sau lưng Thương Hà viện trưởng.

Hắn càng nói càng khiến Lâm Thượng Thư cùng cả Lâm gia mất mặt.
Lúc này, nha hoàn đang phụ trách chăm sóc Lâm Uyển Nghi thấp giọng kinh hô
" Tiểu thư đã tỉnh! "
Lâm Uyển Nghi rên rỉ một tiếng, thống khổ mở mắt, thấy tên mã phu kia trước mặt nàng liền tối sầm.

Mọi chuyện đã bị bại lộ.
Tên mã phu nói
" Lâm tiểu thư, ta không cần tiền của người, mong người tha cho ta một cái mạng! "
Hoàng Bắc Nguyệt đi lại, Lâm Uyển Nghi phẫn hận nhìn nàng, nàng liền bỏ vô miệng Lâm Uyển Nghi một viên đan dược
" Lâm tiểu thư có giải thích gì về chuyện này không? "
Lâm Uyển Nghi ban đầu đang còn sợ là độc dược nhưng bỗng thấy cơ thể khỏe lên một chút bất ngờ mà nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Nhưng sau đó liền hiểu rõ, viên đan dược này Hoàng Bắc Nguyệt cho ả là để ả ko ngất đi để trốn tránh việc làm mà ả gây ra.
Hoàng Bắc Nguyệt quả nhiên rất thâm độc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play