Trọng Tịch nghe vậy liền cười rộ lên.
" Lần đầu ta thấy một người từ chối thành thần, lại còn chán ghét chính nữa.

"
" Ta là Hoàng Bắc Nguyệt, không liên quan đến Linh Lung.

"
Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay nói.
" Nói nhiều như vậy làm gì? Ngươi có đồ vật gì để dễ đối phó với Vô Cương hơn không? "
Phong Liên Dực nói.
" Có.

"
Trọng Tịch gật đầu.
" Vật gì? "
" Tru Ma Thần Kiếm.

Đây là thần kiếm, có thể giết được ma tộc.

"
" Vậy cho ta mượn.

"
Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay ra.
Trọng Tịch lấy ra một thanh kiếm đen, nhưng không đưa cho nàng mà cười nói.
" Nếu ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ cho ngươi mượn.

"

" Điều gì? "
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không khó chịu, nàng biết quy luật trên đời này, sẽ không có đồ miễn phí.
Trọng Tịch trầm ngâm một lúc rồi mới nói.
" Hoa Hi dù đã ngã xuống, nhưng nàng sắp trở lại.

Tiên đoán ngươi chính là người phá mệnh của nàng, sẽ giúp nàng vượt qua một nạn kiếp.

"
" Đồng ý.

"
Hoàng Bắc Nguyệt liền gật đầu.
Trọng Tịch ha ha cười, Tru Ma Thần Kiếm được bọc trong ánh sáng màu tím từ tay hắn bay đến chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng giơ tay bắt lấy, sau đó bỏ vào nạp giới, về nhà mới nghiên cứu sau.
" Sao ngươi không lại nhờ ta giúp Hoa Hi? Đây là kiếm của ngươi mà? "
Trọng Tịch thu lại nụ cười trên mặt, hơi rũ mắt xuống.
" Vì ta nợ nàng.

"
Hoàng Bắc Nguyệt quan sát hắn, kiểu này là si tình sao?
Không ngờ thần vương cũng có lúc bày ra bộ mặt này.
" Ngươi đưa ta Tru Ma Thần Kiếm, nhưng không đưa thêm vật gì để giúp ta quản lí hắn tốt hơn sao? Đây là đồ của thần tộc.

"
Hoàng Bắc Nguyệt xoay xoay nạp giới nói.
" Cần gì, ngươi không tin ta? "
Trọng Tịch nói.
Hoàng Bắc Nguyệt hừ một tiếng, xoay người lại, khẽ phất tay, thời không dần dần đóng lại, đất trời lại hơi rung chuyển, giữa lúc đó, thanh âm lạnh nhạt trong trẻo của nàng vang lên.
" Thần tộc thực dối trá.

"
Trọng Tịch mở mắt ra, xung quanh là Trọng Hoa Cung, một nữ tử bỗng quỳ xuống trước mặt hắn nói.
" Đế quân, cô ta dám xúc phạm thần tộc như vậy, sao người vẫn cho cô ta mượn Tru Ma Thần Kiếm? "
Trọng Tịch hơi cười, ánh mắt nhìn xa xăm.
" Kinh Hồng, lời cô ta nói sai sao? "
Hắn nghe lời này không chỉ từ Hoàng Bắc Nguyệt, mà trước đó Hoa Hi cũng nói như vậy.

Hắn cũng thấy, thần tộc rất là gian trá, hắn cũng vậy a.
Kinh Hồng hơi ngạc nhiên, sau đó liền nhớ lại sự việc 9000 năm trước, nàng vẫn cắn răng nói.
" Nhưng người không sai.

"
" Ta có.

"
Trọng Tịch vẫn thực bình đạm, nếu hắn không sai, vận mệnh trừng phạt hắn vì gì?
" Đế quân...!"
Với Vũ Kinh Hồng vẫn muốn nói tiếp, nhưng nhận thấy ánh mắt của hắn liền tự khắc câm mồm rồi lui xuống, đế quân như vậy 9000 năm rồi.
Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Tư U Cảnh

" Khiếp sợ làm gì? Chỉ là thần vương thôi.

"
Thấy biểu cảm của mấy người xung quanh, Hoàng Bắc Nguyệt khó chịu nói.
" Nhưng ngươi vậy mà vô lễ với hắn, ngươi không sợ bị trừng phạt sao? "
Dạ Vương nói.

Hắn chỉ nhìn thấy mọi việc qua kết giới nhưng không thể nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng hắn biết người vừa xuất hiện là thần vương, với lại nhìn khí phách không sợ trời không sợ đất của Hoàng Bắc Nguyệt như vậy đúng là kinh sợ rồi.
" Trừng phạt, hắn hình như không thể chống lại vận mệnh, ta lại có thể.

Vì sao ta phải sợ hắn? "
Hoàng Bắc Nguyệt ngạo khí nói, sau đó hơi chấp tay với đám người Lôi Nộ.
" Hai ngày sau phiền các ngươi giúp đỡ.

"
Sau đó triệu hoán ra Băng Linh Huyễn Điễu, từ đỉnh tòa tháp cùng Phong Liên Dực rời đi, Băng Dực vỗ một cái, bóng dáng bọn họ chớp mắt đã bay ra xa.
" Phượng nghịch thiên hạ a.

"
Dạ Vương lẩm bẩm nói.
" Nhưng theo quan sát là tiên nghịch thiên hạ đúng hơn.

"
Lộc Nhai nói.
Nói sao thì, nữ nhân này một tay có thể làm thiên hạ xoay chuyển, không kém Tiêu Cẩn ngày đó.

Bọn họ thực sự đang chờ xem kì tích nàng làm ra.
Băng Linh Huyễn Điễu bay lượn trên bầu trời, trời vào mùa đông, cơn gió bắc lạnh lẽo thổi, cây cối vạn vật phủ một màu tuyết trắng xóa, gió mạnh thổi qua làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Bắc Nguyệt trở nên đỏ ửng, nhưng nàng vẫn ôm tay ngồ chắp bằng.
Phong Liên Dực cởi áo khoác ra chùm cho nàng, tay áo nhẹ phất, gió xung quanh liền dừng lại, tạo thành vòng xoáy thu vào tay hắn.
Hắn luồn tay ôm nàng từ đằng sau, để cằm lên vai nàng, một tay phủng mặt nàng như trân bảo.
" Nguyệt nhi, sao vậy? "
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, thả người tựa vào hắn, nói.
" Hoa Hi, cái tên này ta nghe rất quen.

"
" Chẳng lẽ nàng nhận thức được người nào như vậy? "

Phong Liên Dực càng ôm nàng chặt hơn như sợ nàng bị lạnh.
" Hoa Hi là tên một đối thủ của ta.

"
Danh hiệu L, vua của lính đánh thuê, bọn họ từng đối chọi nhau gay gắt, ta sống ngươi chết.

Nhưng cũng có lúc lại đồng thủ đánh bại danh hiệu N.
L đối với nàng mà nói, vừa là bạn vừa là thù.
Không biết bọn họ ở hiện đại biết tin nàng chết sẽ như thế nào? Là vui mừng vì loại bỏ được một đối thủ, hay là buồn đây?
Nhưng chắc chắn đầu tiên là bọn họ ngạc nhiên lắm đây.

Cường giả Hoàng Bắc Nguyệt nàng lại bị nổ chết, đúng là trêu người.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại đâu biết, L và N cũng giống như nàng, nơi bọn họ thuộc về chính là cổ đại.
" Đối thủ cùng nơi với nàng sao? "
Phong Liên Dực hỏi, hắn biết nàng không phải là Bắc Nguyệt quận chúa thật sự, Bắc Nguyệt quận chúa chết rồi, nàng là một linh hồn từ nơi khác đến ở trong thân thể của Bắc Nguyệt quận chúa.
Đó là lí do kiếp trước Mặc Liên dùng thuật chiêu hồn lại chiêu lại hồn phách của Bắc Nguyệt quận chúa chứ không phải Hoàng Bắc Nguyệt.
" Ừm.

"
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu.
" Tưởng rằng các ngươi vô duyên, không ngờ vẫn là một cặp như cũ.

"
Hoàng Bắc Nguyệt liền phản ứng, mở nạp giới lấy ra Tru Ma Thần Kiếm, thanh kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Phong Liên Dực đồng thời theo phản xạ mà che mắt lại.
Nhưng giữa ánh sáng đó, bọn họ nhìn thấy Tru Ma Thần Kiếm đang hóa thành hình người?
Thần thú có thể hóa thành hình người, kiếm cũng có thể sao?
Bọn họ không nhìn nhầm chứ?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play