Nữ đầy tớ trong thiện phòng vừa dứt lời thì toàn bộ giáo đường đề nhốn nháo cả lên.

Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm sửng sốt nhìn nhau, rồi lại nhìn nữ nhân đang quỳ rạp ở giữa giáo đường.- Ta chưa từng đến thiện phòng!Mộc Tràm bức xúc gào lên.

Mạc Lưu Ly vỗ về nó một chút, nàng cố giữ bình tĩnh, hướng Trịnh Hàn phân bua:- Đại vương, thiếp và Mộc Tràm như hình với bóng, nó là nô tỳ bồi giá duy nhất của thiếp, tất nhiên là nó không rời khỏi thiếp nửa bước.Mọi sự nghi kỵ xen lẫn bất mãn đều chỉa vào Mạc Lưu Ly, ngay cả ánh mắt của Trịnh Hàn cũng lộ rõ vẻ khinh thường và căm ghét.

Mạc Lưu Ly liếc nhìn Chu Vân Nguyệt, biết chắc ả ta đang cố tình giở trò.- Từ lúc ngươi bước vào đây, phủ Xung vương và nhà họ Trịnh không ngày nào yên ổn!Trịnh Hàn bước từng bước xuống dưới sân lớn, giọng nói chậm rãi mang theo khí lạnh âm u khiến cho toàn bộ lông tơ của Mạc Lưu Ly dựng thẳng lên.

Nàng sợ hãi lui về phía sau, cảm giác được sự nguy hiểm tột cùng toát ra từ thân thể cao lớn lãnh diễm trước mắt mình.Trịnh Hàn không thèm nhìn đến Mộc Tràm đang khóc lóc quỳ ở một bên, hung ác nắm lấy cổ tay Mạc Lưu Ly khiến nàng đau đớn đến trào nước mắt.- Ngươi bỏ xuân dược vào thức ăn của bản vương là có mục đích gì?Mạc Lưu Ly nén đau, liên tục lắc đầu:- Đại vương, thiếp bị oan, thực sự bị oan.

Thiện phòng canh phòng cẩn mật, thiếp và Mộc Tràm sao có thể ra tay.

Hơn nữa ra tay lúc này không phải quá lộ liễu hay sao?Trịnh Hàn nhìn thẳng vào dung nhan hoàn mỹ không chút phấn son trước mắt mình, cảm giác bên dưới cơ thể hắn mỗi lúc một mãnh liệt.

Chu Vân Nguyệt nhìn bộ dạng nấn ná, chần chừ của Trịnh Hàn liền cảm thấy sốt ruột.

Nàng ta lập tức đứng dậy, đi đến phía sau lưng Trịnh Hàn.- Vương phi thất sủng, muốn tranh sủng đến điên rồi sao?Chu Vân Nguyệt ta nhìn dáng vẻ đau đớn chật vật của Mạc Lưu Ly cùng ánh mắt đầy sự chán ghét của Trịnh Hàn, trong lòng không khỏi cảm thấy thống khoái.

Nếu hôm nay Trịnh Hàn giận dữ giết chết Mạc Lưu Ly, thì chuyện lần này đại công cáo thành.Mạc Lưu Ly căm phẫn nhìn Chu Vân Nguyệt, cơn đau buốt ở cổ tay truyền đến tận tâm can nàng.

Lúc này, Mạc Lưu Ly chợt hiểu ra một đạo lý, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Dù nàng không tranh sủng cũng không tranh quyền chủ mẫu ở phủ Xung vương, Chu Vân Nguyệt và đám di nương, tôi tớ ở phủ Xung vương này cũng không buông tha cho nàng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play