Tầm nhìn của tôi bắt đầu thu hẹp dần, nó tối sầm như thể bị bóng đêm bao trùm. Nhưng tôi cảm nhận được cái chạm của em, cũng nghe rõ mồn một tiếng kêu gào ấy.
Tôi đã chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cho đến khi bóng hình bé nhỏ của em sà thẳng xuống mặt đường lớn.
Tôi chống tay xuống vỉa hè, cố lết mình dậy, lật đật chen vào đám người tụ tập đông đúc ở trước mắt. Mặc kệ cơ thể mình đã không còn sức lực, mặc kệ mớ cảm xúc hỗn độn vẫn đang xen lẫn trong tâm trí, tôi vẫn cứ bước về phía em, như thể một tên điên cố bắt lấy một tia sáng yếu ớt len lỏi ngoài tầm với, trong khi vẫn đang mắc kẹt bên dưới vực thẳm không lối thoát do chính hắn tạo ra.
Lúc ấy, tôi chỉ mong rằng em sẽ ổn.
"Không sao! Không sao hết!"
"Xe vẫn chưa tông trúng! Con bé chỉ lăn vào gầm xe thôi!"
"Bé ơi, con có dậy được không?"
Tôi khựng người, mãi sau khi người ta xác nhận em vẫn chưa làm sao, tôi mới dám cho phép mình được hô hấp bình thường.
May quá, em không sao rồi.
Đám đông dần tản ra, nhờ đó mà cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ em. Em vịn lấy tay ai đó, cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình. Em mỉm cười, khươ tay ra hiệu với những người xung quanh rằng mình không sao.
Tôi không thể rời mắt khỏi mớ vết thương ngoài da đang rỉ máu trên tay và chân em. Tôi biết, em chẳng ổn lắm đâu.
Chân tôi cứng đờ như thể bị chôn vùi dưới mặt đất, tôi không dám tiến thêm bước nữa, không dám đến gần bên cạnh em. Bởi lẽ tôi biết chắc rằng, người đã làm em gặp phải những chấn thương không mong muốn ấy chính là tôi.
Em bước vào vỉa hè, bình tĩnh bấm số gọi điện cho ai đó.
Tôi cứ đứng nhìn em mãi, nhưng lại chẳng làm được gì. Vì tôi sợ, tôi sợ em sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, sợ em sẽ quở trách người khiến em ra nông nỗi này.
Hoặc có lẽ, tôi sợ em ghét tôi.
"Linh." Tôi lên tiếng, thấp thỏm như đang bị một quả bom sắp nổ đè nặng trong tâm trí.
Em hướng đôi mắt nai to tròn về phía tôi, không đáp.
"Anh xin lỗi." Tôi chậm chạp bước gần đến bên em, nâng khuỷu tay của em lên, nhìn chòng chọc vào phần vết thương rỉ máu lẫn đầy cát bụi.
"Em không dám nhận." Em lập tức giật tay về, lùi ra sau mấy bước, "Em giúp người thôi, không phải giúp anh. Mong anh đừng ảo tưởng em vẫn còn lụy anh hay gì đó, em đảm bảo không phải đâu."
Giọng nói ngọt ngào của em bỗng trở nên đanh thép một cách lạ thường. Mấy câu ấy của em biến thành hàng ngàn lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim tôi, đẩy thẳng tôi vào vực sâu đen tối. Tôi cứng họng, không thể nói ra thêm một từ nào nữa.
"Em nói rồi, em ghét anh." Em chẳng thèm nhìn tôi nữa, quay đầu sang phía bầu trời cao rộng, thở hắt ra một tiếng, "Anh có bị làm sao hay đánh nhau với ai cũng chẳng liên quan đến em. Nhưng em không bao giờ hối hận khi giúp người, vì thế em cũng sẽ không hối hận khi giúp anh."
Tôi bừng tỉnh, như vừa được đối diện với những tia nắng đầu tiên trong ngày sau một cơn mơ dài triền miên.
Tôi đã nghĩ rằng em rồi sẽ không hiểu mình nghĩ gì khi đánh đổi cả mạng sống của mình để giúp một thằng như tôi thôi, bởi đến cả tôi còn phải thấy hối hận giùm em cơ mà.
Thế nhưng, dường như em có thể dễ dàng đoán được thứ mà tôi vẫn đang lo lắng từ nãy đến giờ chỉ qua một cái chạm mắt, và rồi lập tức đập tan mớ cảm xúc rối ren đan xen trong não tôi.
Lúc ấy, đầu tôi chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất.
"À, hóa ra trên đời này có một người như vậy."
Một người dám dũng cảm dùng cả thân mình để cứu người mình ghét, một người dám lao ra cứu một thằng đáng ch*t như tôi và bắt tôi phải nhìn nhận lại về giá trị của bản thân mình, một người dám vả vào mặt tôi một cái thật đau khi tôi chỉ vừa len lỏi nghĩ những điều không đúng sự thật về em.
Dù cho tôi đã đối xử với em tệ như vậy, hóa ra tôi vẫn có quyền nhận được sự giúp đỡ đến từ em.
Dù cho tôi đã sống một cách bẩn thỉu như vậy, hóa ra tôi vẫn có quyền được sống.
Hóa ra tôi vẫn có quyền được gặp một người tuyệt vời như em.
"Anh không cần đền bù gì cho em vì chuyện này đâu." Linh cụp mắt, "Em sẽ rất biết ơn nếu anh không cảm thấy tội lỗi đấy ạ, vì em thấy phiền lắm."
Hình như tôi bị ghét thật rồi.
Tất nhiên, vụ ẩu đả tối hôm ấy đến tai nhà trường rất nhanh. Ngay hôm sau đó, tôi lập tức bị gọi lên phòng Hội đồng để xử lý và nhận hình phạt thích đáng. Dù sao tôi cũng đã lường trước được việc này, thế nên tôi chẳng bất ngờ mấy. Nhưng mà có vẻ cái đám kia thì không đâu.
Chúng nó lườm liếc tôi liên tục, như thể chỉ đang lăm le để đổ hết tội lên đầu tôi.
"Các em trình bày toàn bộ sự việc cho tôi." Bí thư Đoàn trường nghiêm nghị lên tiếng, cau mày lướt qua một lượt.
"Dạ thưa thầy, lúc đó tụi em đang nói chuyện bình thường thì bạn Duy nói mấy lời khó nghe rồi lao vào đánh em, mấy bạn kia định giúp thì bạn ấy đánh luôn các bạn đó, chứ tụi em cũng chỉ tự vệ thôi ạ." Đứa cầm đầu phun ra một tràng dài, có lẽ nó đã soạn sẵn cái này từ lúc ở nhà nên mới có thể nói liên tục mà không vấp như vậy, tôi đoán cấm có sai mà.
"Có thật như vậy không Duy?" Thầy quay sang nhìn tôi, trợn tròn mắt như không muốn tin vào mấy câu vừa rồi.
Chúng nó nói có phần đúng thật, tôi không cãi được. Thì lúc đấy máu nóng nó dồn lên não, tôi không kìm nổi nên mới ném cả hậu quả sang một bên để dạy cho chúng nó một bài học. Tôi quý các bạn thế, mà giờ các bạn vậy đấy.
Một đứa chắc chắn không thắng nổi năm, tôi cũng chẳng ngu mà gân cổ lên cãi làm gì nữa, huống hồ chúng nó bị thương còn nặng hơn tôi, tôi càng giải thích thì chỉ càng chứng tỏ là tôi sai thôi. Thôi thì nhận đại đi vậy, giải quyết trong yên bình cho nhanh gọn, thể nào mà chả bị hạ hạnh kiểm.
Tôi đã nghĩ thế, cho đến khi cánh cửa phòng được mở ra thêm một lần nữa.
Mùi hương hoa nhài thân thuộc khiến tôi vô thức quay sang, và đập vào mắt tôi là hình bóng cô gái nhỏ với hàng đống băng gạc trên người.
"Linh, em đến rồi à." Thầy hạ giọng, "Tường thuật lại giúp thầy những gì hôm qua em chứng kiến đi."
Lời của Phan Nguyệt Gia Linh thì thầy tin răm rắp là cái chắc rồi. Chắc tôi không cần phải quan tâm gì về cái mồm của mấy đứa kia nữa.
Nói là vậy, nhưng chẳng hiểu sao, bỗng nhiên trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác nơm nớp lo sợ. Tôi biết tôi là một thằng người yêu cũ tồi tệ như thế nào, nên dù em có phóng đại lên và khiến tôi bị hạ nhiều hơn hai, ba bậc hạnh kiểm cũng là chuyện bình thường thôi mà. Tôi cũng đã lường trước cả rồi.
Nhưng tôi thực sự khó chịu với những suy nghĩ vừa loáng thoáng chạy qua trong đầu của mình.
Có lẽ là vì, tôi không muốn trở thành một đứa đáng thất vọng như vậy trong mắt em nữa.
Tôi không muốn em ghét tôi.
"Em thưa thầy, em không nắm rõ lắm, nhưng hôm qua em chỉ thấy mấy anh kia uống rượu, rồi chủ động đến gây chuyện trước với anh Duy lúc anh ấy đang đứng bên đường. Hình như thấy anh Duy đứng im không phản kháng nên họ được nước làm tới, họ là người đánh anh Duy trước ạ." Thế nhưng, trái ngược với những suy đoán tiêu cực vừa rồi của tôi, Linh lại bình tĩnh giải thích, chậm rãi nói ra những điều mà tôi hoàn toàn không thể ngờ được, một lần nữa vả thẳng vào mặt tôi một phát đau điếng.
"Các em viết bản tường trình đi." Thầy có lẽ đã để ý thấy điều gì đó không ổn, lập tức liếc sang phía đám người đang há hốc mồm kinh ngạc ở gần đó, bao gồm cả tôi, hắng giọng đề nghị rồi dẫn Linh ra khỏi phòng nói chuyện, để lại tôi và một trái tim vẫn đang đập thình thịch liên hồi.
Tôi có nghe nhầm không, em vừa bênh tôi đấy à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT