Rạng sáng ngày hôm qua, một vụ cháy xảy ra tại một chung cư mini ở địa bàn thành phố Hà Nội đã làm nhiều người bị thương vong. Có những gia đình không cứu được ai, có những gia đình lại mất cả cha lẫn mẹ, chỉ còn con trẻ bơ vơ không nơi nương tựa.

Trước đây tớ từng có những ý định dại dột với bản thân biết bao nhiêu, bây giờ nhìn lại mới thấy sinh mạng thật đáng quý biết bao.

Thật ra trong thế giới này tớ và cậu đều là những sinh vật nhỏ bé, cái mà chúng ta biết là quá khứ và hiện tại, tương lai là một cái gì đó mà mờ mịt như sương buổi sáng. Chúng ta chẳng thể biết được là bao giờ mình sẽ không còn được nhìn thấy cái thế giới này nữa, kết thúc một đời người.

Nghe báo đài đưa tin trên mạng xã hội tớ đã khóc, thật sự là rất thương cho những người xấu số ấy, những ai còn sống đó là một may mắn, những ai không qua khỏi thì để lại chính là nỗi đau cho những người ở phía. Có thể tớ chẳng biết gì về họ, tên tuổi hay quê quán không rõ, nhưng chúng ta đều là đồng loại và sống trong cùng một đất nước, nói tâm linh hơn thì chúng ta sống trong cùng một kiếp người, nếu là chưa thể gặp và không thể biết đến nhau thì đó cũng là duyên là số rồi. Họ cũng chỉ là những người vô tội trong cuộc sống này phải hứng chịu sự phẫn nộ của thiên nhiên mà thôi.

Nhiều khi tớ cũng hay nghĩ chẳng biết bao giờ sẽ tới lượt mình, có thể hôm nay vẫn đi ăn đi chơi, đi xuyên đêm, cũng có thể ngày mai sẽ không còn nhìn thấy sự xa hoa này nữa.

Tớ là một người hay dễ xúc động trước tất cả các hoàn cảnh, xem một bộ phim, nghe một bài nhạc cũng có thể khóc rất to. Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, tớ vốn đã không vui, lại xảy ra chuyện như thế thì không thể vui được.

Hôm nay các bạn thế nào? Hà Nội hôm nay mưa to lắm, kèm theo cả một chút không khí lạnh nữa. Đứng trước chiếc bàn ủi quần áo hai tiếng cũng chẳng chảy lấy một giọt mồ hôi, có lẽ ông trời cũng buồn thay cho những người phải chịu trận cháy đau đến xé ruột gan, lấy đi từng lớp da, ngạt từng lớp khói kia.

Sáng nay tớ đến trường như mọi thứ tư trước, khác là tớ bị một cô đâm vào xe, tớ không sao, nhưng chân tớ rất đau, chắc phải mất một ít thời gian nữa mới đi lại bình thường được. Cô ấy không dừng lại xin lỗi tớ, tớ cũng thấy không có gì to tát nên thôi.

Tớ nói với cô của tớ, cô ấy bảo sao không chửi cho, ít nhất cũng phải là có một câu xin lỗi chứ. Tớ nói:

"Cũng không sao. Nên cháu thôi luôn."

Bản chất tớ hướng nội mà, nên không có gì lớn lao tớ rất lười phải lên tiếng, có thể sẽ có những chuyện phải chịu thiệt một chút, nhưng tớ chỉ muốn bình yên nhất có thể. Nói thế không phải là tớ không biết tức giận nha, sức chửi của tớ cũng ghê gớm lắm đấy.

Tớ hôm nay mười một giờ đêm mới về phòng, công nhận cái thời tiết Hà Nội kì lạ thật chứ, mới mùa Thu mà lạnh muốn xỉu ngang. Đứa bạn của tớ mười một giờ đòi đi tắm, tớ vừa mắng nó một trận.

Vậy là hết một ngày rồi đấy, cũng sắp hết một tuần rồi. Số người thương vong của vụ chung cư mini ấy chỉ có tăng chứ không giảm. Tiếc thật, thay cho những mảnh đời còn dang dở, những đứa trẻ chưa từng được biết thế nào là cảm giác trưởng thành, những thanh niên còn bao nhiêu hoài bão, những cặp đôi chưa kịp cho nhau một bến đỗ, cả những người già, trung niên chưa bao giờ được nghỉ ngơi, chưa một phút dây được sống cho chính mình và an hưởng thành quả của một đời người.

Tớ sợ, sợ nhất là cái cảm giác đang rất bình thường, vẫn còn vui vẻ gọi điện cho nhau trong bông đùa và hạnh phúc, rồi một ngày đột nhiên người ấy biến mất đi, không còn nhìn thấy được nữa. Bây giờ tớ và Sơn không còn yêu nữa, tớ đã từng rất kị khi đứa bạn nhắc về anh, nhưng mà bây giờ bình thường rồi, tớ cũng không ghét anh ấy, khi được hỏi tớ vẫn hay nói với người ta là:

"Tớ không ghét Sơn, bởi vì hai chúng tớ đã từng yêu nhau và coi nhau như người nhà. Tớ sẽ luôn có thể suốt hiện nếu anh cần, tớ không có lý do gì để ghét người nhà."

Trước đây tớ vẫn hay nói với Sơn là:

"Giả vờ anh và em có chia tay thì chí ít em biết anh còn tồn tại, một ngày nào đó chúng ta rồi sẽ gặp lại dù không còn là gì nữa thì cũng để nói câu chào. Em sợ đùng cái mất đi, gọi không được, tìm cũng không thấy thì em không chịu được cảm giác ấy. Đó là lý do em luôn muốn anh sẽ nói với em khi anh về đến nhà. Hay nói là anh về đến nhà rồi nhé."

Hôm nay ngày mười bốn tháng chín, tớ và Sơn chia tay được tròn một tháng rồi, mọi việc cũng dần trở về quỹ đạo của nó. Mong rằng tương lai sẽ tốt hơn. Mong rằng thế giới này sẽ dịu dàng với tất cả chúng ta, giống như cách một người cha yêu con của mình.

Hôm trước tớ bảo sẽ không nhắc về anh ấy nữa, nhưng mà lâu lâu cứ bị có cảm giác nhớ lại. Chuyện riêng tư cá nhân thật ra cũng không nên nói quá nhiều với thiên hạ, biết sao giờ. Cứ coi như là người lạ tâm sự với nhau đi, dù sao chúng ta cũng không biết nhau là ai mà.

Có lúc tớ hay nghe mấy bài hát buồn, ví dụ như:

"Thật ra em chẳng thương anh vậy đâu có đúng không em? Vừa mới sáng nay lời nói gió bay, Thu mới qua sao Đông vội thay." - Thật ra em chẳng thương anh vậy đâu.

Nó đi vào thằng trái tim luôn ấy, những người hay over thinking hay là sad boi, sad girl thì nó phải gọi là xuống đáy xã hội.

Cặp đôi nọ yêu nhau, chưa kịp cho nhau một bến đỗ đã phải cùng nhau ra đi. Mong là họ sẽ được cùng nhau nơi chín suối, cũng coi như thỏa tâm nguyện. Tớ thấy tiếc, tiếc cho tình yêu đẹp của họ đã chẳng thể để nhiều người chứng kiến, tiếc vì họ chẳng thể cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình cho đời sau cùng nghe. Tiếc vì may mắn đã không mỉm cười với họ, họ ra đi ở tuổi còn trẻ. Thương nữa, thương cho cha mẹ và người thân của họ, họ ra đi coi như là thôi, nhưng thứ họ để lại chính là nỗi đau xé ruột gan, tâm can điêu tàn. Rồi không biết bao giờ nỗi đau ấy mới có thể nguôi ngoai.

Người đàn bà mất chồng người ta gọi là góa phụ, nhưng không có một thuật ngữ nào diễn tả được người cha, người mẹ mất đi con. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thật là chua sót.

Có thể là tớ hơi bi quan nhưng cuối cùng vẫn phải nói cảm ơn cuộc sống vì đến lúc này chí ít chúng ta vẫn còn là chính mình, vẫn có thể chạy nhảy, vẫn còn hoàn chỉnh và đủ tư duy để sống thật tốt. Nhiều mảnh đời ngoài ấy bất hạnh lắm vì thế hãy yêu bản thân và những người xung quanh nhiều hơn.

Gửi lời tốt đẹp nhất đến những người không may mắn vượt qua trò chơi của tạo hóa, các bạn đã làm rất tốt rồi. Yên nghỉ nhé những người bạn của tớ.

Những người may mắn hơn, hãy yêu mình nhiều hơn nhé, các bạn rất tốt rồi nhưng hãy sống tốt hơn nữa nhé, sống cho phần của mình và cả phần của những người không may mắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play