Thanh Mục đi mà quay lại, vừa lúc ở ngoài điện nghe được mệnh lệnh của Tịnh Uyên, chưa bao giờ hắn nghe thấy giọng nói đó lạnh lẽo đến vậy. Thu lại nét mặt kinh ngạc, đợi Tử Hàm lĩnh mệnh rời đi, hắn nâng khay trong tay, vờ như không có việc gì mà bước vào trong điện.
Tịnh Uyên vừa thấy hắn xuất hiện nháy mắt ngẩn người, giờ khắc này hắn tới, nhất định là đã nghe được.
“Sao ngươi lại ở đây?” Gương mặt từ sát khí chuyển thành miệng cười, cười đến miễn cưỡng.
Tịnh Uyên vốn không muốn Thanh Mục biết được quá nhiều. Thanh Mục chưa trải qua thế sự, đơn thuần tốt đẹp, y muốn bảo vệ sự ngây thơ của hắn.
Khác hẳn với mặt nạ mỉm cười ngượng ngùng của y, Thanh Mục vẫn như bình thường, nở nụ cười tươi quen thuộc —— khóe miệng cong đến mang tai, môi mím chặt, ý cười trong trẻo lan đến đáy mắt.
Khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thanh Mục đưa khay trong tay đến trước mặt y: “Ta vừa nhớ ra huynh chưa dùng cơm chiều, ăn chút gì đi đã rồi ngủ tiếp.”
Thấy Tịnh Uyên không phản ứng, Thanh Mục cầm lấy một miếng bánh đưa đến bên miệng y, vẫn là nụ cười thẹn thùng mà chân thành.
Tịnh Uyên theo động tác của hắn há miệng, cắn một miếng, cẩn thận nhấm nháp, nuốt xuống.
“Ngon không? Ta đặc biệt làm riêng cho huynh, sáng sớm đã đặt trong đình Tử Nguyệt, suýt chút nữa thì quên mất.”
“Đã là ngươi làm, đương nhiên mỹ vị.” Tịnh Uyên nói, cầm lấy miếng bánh hoa đào bị cắn một góc trong tay hắn, ý bảo hắn để khay qua một bên, chính hắn cũng ăn một ít đi.
Hai người dùng bữa tối xong, Thanh Mục phất tay, cái khay trên bàn nháy mắt bị truyền tống về phòng bếp.
“Ngươi nghe được cả rồi.” Tịnh Uyên dùng thời gian một bữa cơm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, mở miệng nói đến đề tài không quá tốt đẹp này.
“Ừ, nghe được huynh muốn toàn bộ Yêu tộc chuẩn bị chiến tranh.” Thanh Mục gật đầu, “Sao vậy, sợ ta để lộ bí mật à?”
Tịnh Uyên hạ mi mắt, thoạt nhìn không giống tức giận, mà là có chút mất mát. Thanh Mục nhìn y, nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác của y lúc mình vào điện, biết không phải là lo lắng mình nghe được an bài Yêu tộc, liền muốn đùa một chút, làm y vui vẻ một chút.
Tịnh Uyên quả nhiên bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Không sao.” Thanh Mục nắm lấy bàn tay tùy ý đặt trên đùi tay hắn: “Ta tuy là người Tiên giới, nhưng nếu hai tộc khai chiến, ta nhất định đứng về phía huynh.”
“Thanh Mục…” Quá cảm động, nhưng Tịnh Uyên càng kinh ngạc hơn. Sống chung suốt thời gian qua y đã thấy được, Thanh Mục với tảng băng họ Bạch kia tuy tính cách khác biệt, nhưng bản chất lại cực kỳ giống nhau, chính nghĩa thiện lương, ghét ác như thù. Hiện giờ việc y sắp làm cũng không phải là chuyện gì tốt, Thanh Mục lại nói, nhất định sẽ đứng về phía y.
Thấy y thất thần một lúc lâu không hoàn hồn, Thanh Mục lắc lắc tay y, kiên định nhìn vào mắt y, tiếp tục nói: “Tịnh Uyên, ta tin huynh.”
“Tử Nguyệt yêu quân mà ta biết, phóng khoáng tiêu sái, khoái ý ân cừu. Người đó thần bí khó lường, chín chắn hùng mạnh, cũng giống như đứa trẻ, ấu trĩ ngây thơ, đơn thuần đáng yêu. Về đạo nghĩa, ta tin huynh không phải người xấu; về tình cảm, ta bảo vệ người mà ta yêu nhất.”
“Bất luận huynh đưa ra quyết định gì, ta đều tin tưởng huynh.”
Thanh Mục chậm rãi nói, ngữ khí bình thản nhẹ nhàng, lại lộ ra một vẻ kiên định “lòng ta như ngọc đá, không thể lay chuyển”.
Hắn vừa nói xong liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
“Ta yêu ngươi.” Hắn nghe thấy yêu quân áo tím trên đầu quả tim mình thì thầm bên tai.
“Ta cũng yêu huynh.” Thiếu niên thật cẩn thận ôm lại người yêu đang có thương tích, nhẹ giọng đáp lại.
Từ khi thức tỉnh tới nay, Tịnh Uyên mấy lần trằn trọc trên giường, đều nhớ tới gương mặt của Bạch Quyết khi mũi giáo Thái Thương đâm vào ngực mình.
Hắn cau mày, môi run run, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, mặt tràn ngập bi thương.
Mỗi lúc như vậy, Tịnh Uyên đều cảm thấy như lại bị đâm một giáo nữa, ngực đau đến thở không nổi. Rõ ràng linh mạch vỡ nát, suýt nữa thần hồn tan biến chính là y, tại sao người kia lại trông đau khổ đến vậy.
Chỉ là bởi vì yêu sao, bởi vì tự tay giết chính người mình thương?
Sau khi Thanh Mục rời đi, Tịnh Uyên nằm trên giường, nhìn hoa văn rắc rối phức tạp trên trần nhà, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, đến hôm nay, nỗi hận quanh quẩn trong lòng đã không còn.
Ngày đó, Bạch Quyết thổ lộ với y trong nỗi hối hận, y vui mừng khôn xiết, trong đầu trừ vui sướng liên hệ tâm ý, chỉ còn lo lắng cho an nguy của Bạch Quyết trong hỗn độn kiếp. Nhưng tận đáy lòng, đối với việc Bạch Quyết đao thương tương hướng, y chung quy vẫn là hận.
Hai người họ cùng giáng thế trên đài Càn Khôn, chính là huynh đệ cùng gốc cùng nguồn, mười mấy vạn năm hiểu nhau làm bạn, vậy mà cuối cùng Bạch Quyết lại không tin y.
Cướp lệnh vũ Chủ thần, phản bội Thần giới, lấy thân chân thần làm vật tế mở ra trận pháp diệt thế, lập lại tam giới, tất cả đều vì một mình hắn, lại bị hắn một giáo chấn vỡ linh mạch —— Hắn cuối cùng là không tin mình. Lúc ấy trong mắt hắn, mình chính là ác nhân chẳng phân biệt đúng sai, quyết tâm diệt thế.
Tịnh Uyên nghĩ, cười ra tiếng, cười vì mình hiểu lầm nhiều năm, cũng vì Thiên Đạo này vô tình.
Nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống gối, dính ướt một mảnh.
Bạch Quyết, thật sự vẫn tin y.
Chủ thần Hỗn độn một thân một mình bước vào trận pháp diệt thế, hắn chống lại bao nhiêu thần nghi ngờ, thừa nhận bao nhiêu áp lực, chỉ vì kéo y quay đầu lại. Hắn nói: huynh có nỗi khổ gì cứ nói với ta, ta giúp huynh. Thiên Khải, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.
Bạch Quyết không phải không tin y, chỉ là không hiểu.
Nếu y không cuống quýt thu lực chống đỡ pháp trận, giáo Thái Thương của Bạch Quyết không có khả năng đến gần mình —— Bạch Quyết không dùng toàn lực, y biết.
Rõ ràng đến một khắc cuối cùng đã thủ hạ lưu tình, người yêu thương lại vẫn chết trong tay chính mình, Bạch Quyết khi ấy nhất định vô cùng tuyệt vọng. Nỗi đau của hắn, Tịnh Uyên không có cách nào tưởng tượng được, ánh mắt hắn như châm nhọn, từng chút từng chút đâm vào lòng Tịnh Uyên.
Có đôi khi, tin còn đau hơn không tin gấp nhiều lần. Chính vì Bạch Quyết tin y, mới khiến hắn đau đớn muốn chết khi đứng giữa y và tam giới. Nếu không, hắn đã cao cao tại thượng trong điện Triều Thánh; mà ở đầm Uyên Lĩnh, đối mặt với Thiên Khải, chỉ có Chích Dương, Thượng Cổ và chúng thần còn lại.
Kết cục như thế nào không thể biết, nhưng có lẽ họ sẽ vĩnh viễn không có ngày gặp lại.
Cũng may, huynh tin ta.
Tiên Yêu hai tộc tạm thời bình an vô sự, đảo mắt đã qua trăm năm.
Thanh Mục là Bắc Hải thượng quân, Bắc Hải là nơi hắn tu luyện, đương nhiên không thể sống lâu ở Yêu giới. Căn nguyên của hắn kết nối với Bắc Hải, phải chờ đến ngày thăng nhập cảnh giới thượng thần mới có thể tách ra.
Tịnh Uyên trong lòng lưu luyến, ngoài cung Huyền Tinh lôi kéo tay Thanh Mục, dặn dò hồi lâu vẫn không muốn buông ra. Thanh Mục càng không muốn chia ly hơn y, người thiếu niên bộc lộ cảm xúc rất trực tiếp, hai mắt rưng rưng, mím môi ấm ức, nhìn thấy mà thương.
“Được rồi, hai người đàn ông mà cứ như đàn bà.” Thấy mặt trời đã ngả về tây, Phượng Nhiễm không muốn đi đêm, cuối cùng lên tiếng cắt đứt hai người, “Ta và Hậu Trì đặc biệt tới đón huynh đây. Thanh Mục, đi thôi!”
Thấy Thanh Mục không có phản ứng, Tịnh Uyên cũng như thể không nghe, Hậu Trì và Phượng Nhiễm bất đắc dĩ, mỗi người một bên túm cánh tay Thanh Mục lôi đi.
“Đâu phải là không gặp được nữa. Tử Nguyệt yêu quân, hẹn gặp lại!” Người đã không thấy, tiếng của Hậu Trì từ trong hư không truyền đến.
“Thanh Mục…” Tịnh Uyên bước ra một bước, duỗi tay muốn kéo, vươn tay đến giữa không trung mới giật mình.
“Tịnh Uyên, chờ ta!” Y nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên, được tiên lực thêm vào truyền từ phương xa đến, thật lâu không tiêu tan.
Từ khi hai người tương ngộ, đây là lần đầu chia xa, nhớ nhung như thuốc độc lan tràn. Tịnh Uyên còn đỡ, vạn năm chờ đợi, chung quy đã quen rồi. Nhưng Thanh Mục mới nếm thử hương vị tình yêu, tuổi còn trẻ, làm sao chịu nổi khổ sở quanh năm không gặp, mới qua mười năm liền chạy về Yêu giới. Tịnh Uyên cũng không trách cứ, ôm người vào trong ngực, kể ra nỗi mong nhớ.
Từ đó về sau, Thanh Mục thường xuyên qua lại giữa Bắc Hải và cung Huyền Tinh, vừa lúc suối Tử Nguyệt có lợi cho hắn tu luyện, cũng không tính là hỏng việc. Tịnh Uyên vội vàng huấn luyện Yêu quân, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại đến Bắc Hải đi dạo, nhìn xem nơi Thanh Mục sống ngàn năm như thế nào.
Tới tới lui lui, lại qua trăm năm.
Biên giới Tiên Yêu vẫn luôn sóng ngầm mãnh liệt, mấy năm gần đây xung đột lớn nhỏ không ngừng, thế giương cung bạt kiếm đã manh nha.
Thanh Mục mới vừa bước vào Yêu giới liền bị hai bóng người quen thuộc hấp dẫn ánh mắt.
“Bọn họ tới Yêu giới làm cái gì?” Tò mò, hắn đi theo, vào thẳng dãy núi Tầm Long.
Bầu trời sấm chớp đan xen, mây đen nghìn nghịt, làm người ta sinh ra cảm giác đè nén không bình thường. Thanh Mục chưa kịp cẩn thận quan sát bốn phía, một tia chớp đã đánh xuống, hắn nhìn theo hướng tia chớp đó, chỉ thấy một con rồng ba đầu toàn thân đen nhánh xen lẫn những vệt cháy đỏ, thân hình khổng lồ đang vặn vẹo, có vẻ cực kỳ đau đớn.
Truyện Hệ ThốngNó đang lịch kiếp —— kiếp thượng thần, bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi. Thanh Mục lập tức có phán đoán, quay đầu nhìn xem, Cảnh Dương và Cảnh Chiêu đang đứng trên đám mây, cười lạnh chứng kiến một màn này.
Thanh Mục nghi hoặc, phỏng đoán ý đồ của hai người, trong chớp mắt lại thêm vài tia sét xuống. Bên kia con hỏa long ba đầu càng thêm đau đớn, trên người tràn đầy dấu vết do sấm sét để lại, ý cười trên mặt Cảnh Dương dần dần gia tăng.
“Chính là lúc này, Chiêu Nhi!” Gã rống lên một tiếng, hai người đồng loạt hành động, hai luồng ánh sáng vàng hiện ra, phóng về phía hỏa long ba đầu.
Thanh Mục âm thầm lấy làm lạ, bọn họ muốn ngăn cản Hỏa long Tam Thủ lịch kiếp tấn chức sao?
Hắn còn đang nghĩ xem huynh muội Cảnh Dương với Hỏa long Tam Thủ có ân oán gì, hà tất đến nỗi này, định đến hỗ trợ. Tam Thủ dù sao cũng là một phần của Yêu giới, con dân của Tịnh Uyên.
Ai ngờ hai người kia vừa ra tay, lôi kiếp liền ngừng lại. Hỏa long Tam Thủ bị phá lịch kiếp giận dữ, dù đang có thương tích trong người vẫn bộc phát ra sức mạnh không thể khinh thường, Cảnh Dương và Cảnh Chiêu không địch lại, nháy mắt rơi xuống hạ phong.
Thấy Hỏa long Tam Thủ chỉ cần ra một đòn nữa là có thể lấy mạng hai người, Thanh Mục nhớ tới bạn tốt của mình Cảnh Giản, lắc lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ bọn họ tự làm tự chịu trừng phạt đúng tội, triệu ra giáo Thái Thương đánh tới.
Giáo Thái Thương thoáng chốc biến thành mấy chục phân thân, ào ào xông lên, Hỏa long Tam Thủ chịu một đòn của thần khí Thượng cổ, nguyên khí đại thương, lại không cam lòng thất bại đào tẩu như vậy, ba cái đầu hợp lực nhằm về phía ba người, há miệng, không biết phun ra thứ gì, đảo mắt bỏ chạy mất dạng.
Thanh Mục không quen dùng giáo Thái Thương, đáng ra một kích xong không kịp thu hồi, bị Hỏa long Tam Thủ đả thương nặng, phun ra một búng máu, rơi xuống dưới. Giáo Thái Thương cảm giác được chủ nhân hôn mê, tự động giấu đi.
“Thanh Mục!” Cảnh Chiêu kinh hãi biến sắc, ôm bả vai bị thương chạy về phía hắn.
Cảnh Dương vội vàng đỡ lấy Thanh Mục, thấy hắn sắc mặt trắng bệch, đã mất ý thức.
Thanh Mục bị đưa tới Thiên cung, y tiên nói hắn trúng long tức* của Hỏa long Tam Thủ, tính mạng nguy kịch, rất khó trị liệu. Hậu Trì và Phượng Nhiễm nghe tin tìm tới, chỉ nhận được một câu: “Thanh Mục vì cứu bản điện và tiểu muội mà bị thương, Thiên cung nhất định sẽ không vứt bỏ hắn.”
(* long tức: hơi thở của rồng)Thanh Mục xưa nay nhìn Cảnh Dương rất khó chịu, đối với Cảnh Chiêu cũng không có tâm tư gì, bọn họ mang theo Thanh Mục trọng thương trở về, kể lại đơn giản ngọn nguồn xong, Cảnh Giản nháy mắt đoán được vì sao Thanh Mục lại làm vậy, áy náy vô cùng, gần như không ngủ không nghỉ mà chăm sóc, trong lòng âm thầm sinh ra ý định tìm long đan để cứu trị cho hắn.
Không ngờ bị Cảnh Chiêu đi trước một bước, nhưng mục đích lại khác nhau một trời một vực.
Cô ta dùng dăm ba câu đẩy Cảnh Giản đi, bước từng bước một đến trước giường, ép ra long đan của chính mình, chậm rãi đẩy vào cơ thể Thanh Mục, trên mặt treo lên nụ cười đắc ý, nhìn kỹ, còn rất âm trầm.
“Chẳng phải ngươi không thích ta, toàn tâm toàn ý chỉ có Tử Nguyệt yêu quân kia sao? Thanh Mục, ta càng muốn ngươi từ nay về sau quãng đời còn lại đều phải nhớ kỹ ta, tưởng niệm ta, không thể quên được, không vứt bỏ được.”
“Ngươi chỉ có thể là của ta.”