Trên đường không có nhiều phương tiện giao thông lắm nhưng có rất nhiều cát và sỏi. Để đến đường cao tốc cần đi qua một con đường núi, xe đi bị xóc hơn trước, Lỗ Cát nắm chặt tay lái, ra hiệu cho mọi người: “Thật kỳ lạ! Trời vừa rồi vẫn còn bình thường, nhưng bây giờ trời có vẻ sắp mưa rồi.”
Diệp Đông vừa nhắc chuyện của mình xong liền thấy ngoài cửa xe trời tối sầm xuống, mở cửa sổ xem xem.
Ô Hàm trong lòng vô cùng bối rối, cô luôn cảm thấy tất cả những thứ này rất quen thuộc, nhưng lại không biết có gì không ổn.
“Diệp Đông, đóng cửa sổ lại.” Ô Hàm chậm rãi trượt xuống: “Đưa áo cho tôi.”
Nhớ cô năm đó lúc chạy trốn khỏi sự truy nã của Minh Phán cũng đã từng mượn áo của mình như thế này. Diệp Đông không chút do dự cởi áo khoác, trùm lên đầu Ô Hàm.
“Sao thế?” Lỗ Cát nhíu mày nhìn hành động kỳ lạ của hai người.
Diệp Đông rút con dao đằng sau thắt lưng, nhắc nhở: “Lái xe cẩn thận, Minh Phán chắc đang ở gần đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play