“Liên quan gì đến cô chứ?” Chú hai đi đến: “Uống nước xong thì mau đi đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát đi, mấy người mà không báo thì tôi sẽ là người báo.” Ô Hàm trực tiếp thả túi du lịch xuống, ngồi bệnh cạnh người phụ nữ đang bị bệnh nặng, một tay thì nắm lấy Nhạc Nhạc, trừng mắt nhìn hai người kia đang biến sắc.
“Cô cô điên rồi, nếu cô mà không đi có tin tôi sẽ đánh cô hay không?” Chú hai bắt đầu đe dọa.
Ô Hàm cười lạnh: “Hai người lên cùng một lúc cũng không phải là đối thủ của tôi đâu.”
Cô chỉ vào gói thuốc trong tay người phụ nữ trẻ tuổi: “Thuốc này vừa nhìn qua là đã biết quá hạn rồi. Mẹ của Nhạc Nhạc đã bao lâu không được uống thuốc rồi? Có phải từ ngày ba con bé đi công tác phải không?” Mắt cô đảo qua đảo lại giữa hai người trước mặt: “Mẹ con bé nói muốn uống thuốc, mấy người chỉ đưa cho bà ấy thuốc giảm đau phải không? Gói thuốc được để cao như vậy, có phải không muốn để Nhạc Nhạc chạm đến phải không?”
“Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy?” Thím hai nắm chặt gói thuốc: “Cả ngày chúng tôi đều chẳng làm gì, bây giờ còn phải chăm sóc cho hai mẹ con này thì chúng tôi còn làm gì được nữa? Bây giờ lại bị cô nói thành như vậy? Cô nói chúng tôi không cho chị ta uống thuốc, muốn hại chết chị ta sao?”
Ô Hàm cười cười: “Gói thuốc trong tay cô dính toàn bụi bặm, nhìn độ dày của lớp bụi kia xem, có phải đã nửa tháng rồi cô không chạm đến gói thuốc đó hay không?”
Thím hai căng thẳng trong lòng, sốt ruột đi về phía chú hai nháy nháy mắt.
Ô Hàm đứng dậy: “Mấy người muốn cái gì trong nhà con bé? Muốn nhân lúc trước khi ba Nhạc Nhạc về thì lấy đồ đạc của họ đi sao. Cơ mà mẹ của Nhạc Nhạc vẫn chưa chết nên mấy người mới không tiện hành động, vì thế nên mấy người mới một mực ở đây chờ bà ấy chết đi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play