Liếc nhìn Diệp Đông ở bên cạnh cô, người giữ hương cười khó hiểu: “Hai người đến đây không phải là tìm Nguyệt Lão chứ?” Bà ấy che mũi cười khẽ: "Chỗ này của tôi cũng không thể cầu nhân duyên đâu.”
Đưa hộp gỗ đựng phấn cho bà ấy, Ô Hàm không có tâm trạng đùa giỡn: "Vật về chính chủ…” Cô nuốt nước bọt, không nói hết câu.
Ý thức được vấn đề, người giữ hương cười không nổi nữa, một lúc lâu sau cũng không cầm lấy hộp gỗ, mà lại hỏi: "Cô đã nghĩ kỹ chưa, cái túi đồ vật kia đối với cô mà nói đều là vô giá, cô thật sự muốn đổi cho tôi hay sao?"
“Bây giờ, trong lòng tôi còn có một thứ nặng hơn.” Ô Hàm nhét chiếc hộp vào trong lòng của bà ấy.
“Uống thuốc đi, đứa nhỏ.” Người giữ hương liếc cô một cái, cất hộp đi, không nói gì nữa.
Lại lấy bình nước từ trong ba lô ra, Ô Hàm đưa cho Diệp Đông: "Cái này có lẽ anh cảm thấy khá là quen đi."
Diệp Đông vẫn còn đang nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, khi Ô Hàm hỏi, anh đã liếc mắt nhìn cái bình nước: "Làm sao mà anh có thể quên được, thứ này suýt chút nữa thiêu chết anh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play