“Mọi người xích lại chút đi.” Trong cửa tiệm chụp ảnh, nhiếp ảnh gia yêu cầu mấy người tập hợp lại, đứng trước một bức tranh phong cảnh giả. Bối cảnh cây cối này do là Ô Hàm chọn, cách chụp ảnh cổ điển như vậy cũng là do Ô Hàm chọn. Cô cảm thấy chụp như vậy có thể khiến mình trông trẻ hơn, có sức sống hơn.
“Tiểu Hàn, cô vào giữa đi.” Trình Tuấn kéo Ô Hàm vào trong đám đông: “Đừng có trốn nữa.”
Không phải Ô Hàm trốn mà là không thoải mái. Bình thường cô rất ít khi chụp ảnh, đặc biệt là ảnh đời thường, đếm chỉ trên đầu ngón tay. Hôm nay đứng ở đây, cô hy vọng những người này có thể nhớ đến cô. Nếu chỉ chụp một người thì ngại lắm nên cô đã kéo những người khác chụp cùng.
Không một ai biết trong lòng cô rất bối rối.
“Ôm lấy.” Giọng nói Diệp Đông vang lên bên tai cô, anh dùng một tay ôm chặt cô: “Cười tự nhiên lên, nhìn San San kìa.”
Ngoan ngoãn liếc nhìn Lỗ San San, Ô Hàm cảm thấy cô ấy thật sự rất thích hợp để chụp ảnh. Dáng vẻ đó tự nhiên y hệt tấm ảnh của Ô Ninh. Lúng túng nhún vai, cuối cùng Ô Hàm cũng tìm được chút cảm giác. Cô buông tay Diệp Đông, vòng tay quay cánh tay, đầu tự nhẹ vào vai anh, vẻ mặt căng thẳng cũng dần dần dịu đi.
“Thế này cũng tốt, thân mật hơn chút rồi.” Cuối cùng cũng hài lòng với đội hình chụp ảnh hiện tại: “Được, chuẩn bị chụp nhé.” Anh vừa nói vừa ấn nút chụp, ghi lại dáng vẻ Ô Hàm thoải mái nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT