Ngày hôm đó, miệng lưỡi của Nguyên Húc đã bị mài hỏng, chỉ đành thề thốt mới có thể khiến Nguyên Miện tin cậu không quay đầu ăn lại cỏ cũ*.
(*Xuất phát từ câu ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.)
Hơn nữa Bạch Tân Nhạc không phải cỏ cũ của cậu, nếu nói là cỏ cũ, thì Lâu Khải phù hợp hơn. Đương nhiên, lời này Nguyên Húc không dám nói ra, sợ kích thích Nguyên Miện.
Ngày tiệc rượu, cậu bị kéo đi làm tóc. Thật ra cũng không cần thiết như vậy, nhưng Nguyên Miện không thể để cậu bị Bạch Tân Nhạc ăn mặc tỉ mỉ kéo xuống, làm người ta chê cười, vẫn đè cậu đi.
Nguyên Húc á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhẫn nại ngồi trên ghế suốt buổi trưa.
Tiệc rượu buổi tối rất nhiều người, dù sao cũng là gia tộc của vai chính trong sách, tuy địa vị của nhà họ Bạch kém xa nhà họ Đoạn và nhà họ Lâu, nhưng cũng không đến nỗi nào, hơn nữa quan hệ của con trai út Bạch gia và con trưởng Đoạn gia rất tốt, cho nên mọi người đều bằng lòng cổ động, Nguyên Húc nhìn thấy không ít người quen.
Điều tương đối may mắn duy nhất chính là, có lẽ Lâu Khải sẽ không đến đây.
Đôi mắt cậu như người máy rà quét trong đám người, bị Nguyên Miện nhẹ nhàng kéo lỗ tai, “Mặt trời nhỏ, em tìm ai đó?”
“Em tìm người nhà họ Sầm.” Nguyên Húc hạ giọng, “Anh, anh nhìn tiếp em đi.”
“Em tìm họ làm gì?” Nguyên Miện nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn nhìn quanh giữa sảnh, vừa tìm vừa nói, “Anh thấy em tiếp xúc với Sầm Khê vài lần, không phải muốn giúp cậu ấy chứ?”
“Không được ư?” Nguyên Húc giương mắt.
“Đó là việc nhà, hơn nữa Sầm Khê cũng không phản ứng gì, người ngoài nhúng tay không hay lắm.” Nguyên Miện lắc đầu, “Sao em đột nhiên nhiệt tình thế.”
“Em luôn nhiệt tình mà.” Nguyên Húc nhíu mũi, “Chuyện của Sầm Khê rất phức tạp, thật ra anh ấy không nguyện ý, nhưng vì một số nguyên nhân nào đó mà tạm thời không có cách nào phản kháng... Đúng rồi, anh có biết người lúc trước ở bên Sầm Khê là ai không?”
“Em không biết?” Nguyên Miện gõ đầu cậu, “Cái gì cũng không biết mà đã ôm chuyện.”
“Kiểu tóc!” Nguyên Húc ôm đầu tránh.
“Lúc trước không phải em nhận đơn của fans cậu ấy ư?” Nguyên Miện nói, “Ngay sau đó thì nhận đơn của Sầm Khê, anh còn tưởng em biết.”
“Tuân Tử Ninh?” Nguyên Húc sửng sốt, ngày thường chú ý tới chi tiết nhỏ tức khắc liên kết được.
Chu Văn Văn nói một fans phú bà rời khỏi, dạo này Tuân Tử Ninh mệt mỏi không nhận hoạt động. Tuân Tử Ninh không chân tướng, độ chừng còn thật sự cho rằng Sầm Khê muốn đính hôn với người khác, muốn tìm đối phương tìm lời giải thích, nhưng bị Sầm gia và Đoạn gia liên thủ ngăn lại.
“Người Sầm gia ở kia.” Nguyên Miện đột nhiên chạm vào vai cậu, dùng ánh mắt chỉ dẫn.
Ở đó có một cặp vợ chồng, Sầm Khê có chút giống họ. Họ đang nói chuyện với người bên cạnh, trông vẻ mặt hưng phấn, thỏa thuê đắc ý.
“Đó là bố mẹ của Sầm Khê ư?” Nguyên Húc nhíu mày.
“Đúng vậy.” Nguyên Miện gật đầu.
“Gần đây em có gặp Sầm Khê một lần, trạng thái của anh ấy rất kém.” Giọng điệu Nguyên Húc chìm xuống, “Bọn họ lại không chút biểu hiện sự lo lắng, ngược lại thỏa mãn với địa vị mà cuộc liên hôn mang lại.”
“Sầm gia cũng rực rỡ một đoạn thời gian, mấy năm trước bắt đầu xuống dốc.” Nguyên Miện đè vai cậu lại, “Độ chừng không thể chịu được chênh lệch, nên mới làm ra chuyện này.”
“Em sẽ không xúc động.” Nguyên Húc nhìn y cong môi, “Em chỉ muốn nói chuyện với bọn họ.”
Đang nói chuyện, ở cửa chợt xôn xao, Nguyên Húc nhón chân nhìn, người tới vậy mà là Lâu Khải.
Đối phương trông rất lãnh đạm, cho dù được nhà họ Bạch tự mình nghênh đón, cũng chỉ không nóng không lạnh gật đầu, ánh mắt nhìn quanh sảnh, cứ như đang tìm gì đó.
Sẽ không tìm cậu đâu nhỉ?
Trong lòng Nguyên Húc căng thẳng, may mà vừa rồi đứng chỗ vắng, giờ phút này cậu lùi về sau một bước, ý muốn để Nguyên Miện chặn trước người mình.
“Sao vậy em?” Nguyên Miện mờ mịt.
“Anh vờ như em không ở đây đi.” Nguyên Húc nhanh chóng nhỏ giọng nói.
Nhưng mà lúc này đã chậm, bản thân Nguyên Miện không cách nào chặn cậu hoàn toàn, lại quay đầu nói chuyện, một chút đã biết có người ở sau y.
Sau khi Lâu Khải khóa chặt mục tiêu, đi thẳng qua đây, phía sau còn không ít quần chúng không rõ nội tình vây xem.
Nguyên Húc ý muốn dùng ánh mắt kêu anh đi, nhưng vô ích, Lâu Khải đã đi tới. Có điều trường hợp cậu lo lắng không xảy ra, đối phương chỉ bắt tay với Nguyên Miện, khách sáo hàn huyên vài câu.
Sau đó không dấu vết dẫn đề tài lên người Nguyên Húc.
“Mặt trời nhỏ, em núp sau lưng anh làm gì?” Nguyên Miện không nặng không nhẹ nói một câu, sau đó cười, “Em ấy chưa gặp trường hợp này, hơi sợ người lạ.”
Nguyên Húc bất đắc dĩ đi ra, Lâu Khải cũng vờ không thân với cậu, vươn tay tỏ vẻ muốn bắt tay.
Người ngoài nhìn qua đây, đây chính là cấp bậc đãi ngộ vô cùng cao, suy cho cùng Lâu Khải có tiếng là tính cách lãnh đạm không thích tiếp xúc, hôm nay bắt tay với Nguyên Miện có thể xem như là tôn kính hợp tác của bọn họ, nhưng bắt tay với Nguyên Húc không có thực quyền của nhà họ Nguyên thì...
Phải biết rằng, ngay cả chủ nhân của tiệc rượu này, Bạch gia, cũng không có được “Khác biệt quang vinh” này.
Sắc mặt người nhà họ Bạch xấu đi.
Nguyên Húc bị người xung quanh nhìn chằm chằm, chỉ có thể vươn tay cười nói, “Chào Lâu Đổng.”
Nói xong, cậu muốn rút tay về, nhưng người kia đột nhiên dùng lực, không cử động được.
Nhiều người nhìn như vậy, hắn định nắm tới khi nào?
Nguyên Húc giương mắt trừng hắn, đối phương mới buông tay ra.
Nguyên Miện ở bên cạnh nhận thấy được một tia không thích hợp, đi lên hơi ngăn Nguyên Húc, tùy ý tìm một đề tài dời lực chú ý của Lâu Khải.
“Em đi WC.” Nguyên Húc nhỏ giọng nói, sau đó nhanh chóng xoay người chạy như bay.
Lâu Khải biết ở đây bức quá chặt sẽ phản tác dụng, nên không có theo sau. Mấy hôm trước sau khi hai người tách ra, hắn đã suy nghĩ rất lâu, tra được một cái gọi là công lược tình yêu trên mạng, mặc dù vẫn không hiểu rõ, nhưng lại hiểu được một đạo lý —— người nhà đối tượng rất quan trọng.
Lúc trước nghe Nguyên Húc nhắc mãi, tình cảm của bọn họ không thể để người nhà biết, nếu không nhất định sẽ bị bắt chia tay, độ chừng người nhà họ Nguyên không có ấn tượng gì tốt với hắn, cho nên hắn ngoại trừ theo đuổi Nguyên Húc lần nữa, thì còn phải tạo quan hệ tốt với Nguyên gia.
... Đương nhiên, tiệc rượu hôm nay là vì muốn xác định Nguyên Húc có phải vì Bạch Tân Nhạc mới tham gia tiệc rượu hay không.
Nguyên Húc trốn vào trong nhà vệ sinh, bực bội cắn ngón tay. Lâu Khải tới tiệc rượu, chỉ hướng rõ ràng như vậy, chắc chắn không phải chỉ tìm Nguyên Miện để nói chuyện phiếm.
Chỉ có thể hy vọng Lâu Khải đừng nói gì đó bậy bạ.
Trong lòng cậu không yên tâm, vẫn nghĩ nên đi ra ngoài xem bọn họ nói gì, không ngờ vừa bước khỏi nhà vệ sinh, WC nữ đối diện có một người đi ra, đó là mẹ của Sầm Khê.
Đối phương mặc một chiếc váy xa hoa, tay cầm túi xách, trang điểm trên mặt giống như vừa mới dặm lại.
“Phu nhân Sầm.” Nguyên Húc vội vàng theo sau, ngăn cản bà.
“Cậu là... Nguyên Húc?” Mẹ Sầm nhìn hai mắt của cậu, vì hành động ban nãy của Lâu Khải, nên có chút ấn tượng với cậu, ôn hoà cười nói, “Cậu tìm tôi có chuyện gì ư?”
“Con muốn nói chuyện của Sầm Khê với bác.” Nguyên Húc vào thẳng vấn đề.
Nghe được hai chữ Sầm Khê, nét cười trên mặt mẹ Sầm nhạt đi vài phần, “Cậu là người vận động hành lang* lên đứa trẻ đó, tôi biết cậu đã vẽ cho nó một bức tranh.”
(*vận động hành lang nay đã được sử dụng phổ biến và rộng rãi để miêu tả nỗ lực tiếp cận, thiết lập quan hệ với các nhà hoạch định chính sách của một người hay một nhóm người, nhằm gây ảnh hưởng lên một chính sách hoặc quyết định nhất định của chính phủ, bảo vệ và tối đa hóa lợi ích của nhóm người đó.)
“Tinh thần của Sầm Khê bây giờ không ổn.” Nguyên Húc nói, “Thôi miên của Elton không thể chống đỡ được lâu.”
“Chuyện này không liên quan đến cậu.” Mặc dù mẹ Sầm kinh ngạc cậu biết chuyện thôi miên, nhưng cũng không định nói nhiều, lạnh mặt chuẩn bị rời đi.
“Các người chỉ lo phồn vinh trước mắt, cho dù thật sự liên hôn thành công với Đoạn gia, thì sau khi Sầm Khê khôi phục ký ức, biết các người vì gia tộc, cố ý chia rẽ anh ấy và người mình yêu, hơn nữa còn dùng thôi miên di dời tình cảm, dựa vào tính cách của anh ấy, tuyệt đối không nén giận bỏ qua chuyện này.” Nguyên Húc hơi cao giọng, “Phồn vinh của Sầm gia quan trọng hơn cả đời của con trai bác ư?”
Bước chân của mẹ Sầm dừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc dao động.
“Chuyện này không cần cậu lo lắng.” Một giọng nam vang lên, có người trong góc tường đi tới, là một người hơn hai mươi tuổi, mái tóc vuốt ngược ra sau, trên mặt mang theo nụ cười thoả thuê đắc ý, hắn ta gật đầu với mẹ Sầm, “Ngài yên tâm, con sẽ dốc hết toàn lực chiếu cố A Khê, sẽ không để cảnh tượng cậu ta phán đoán xuất hiện.”
Nói xong, hắn ta nhìn Nguyên Húc, khinh miệt nói, “Có rảnh lo chuyện bao đồng, không bằng đi xử lý vấn đề của mình đi.”
Nguyên Húc đánh giá mẹ Sầm một chút, sau khi đối phương thấy Đoạn Quang Húc tới, thần sắc rõ ràng kiên định hơn. Xem ra lần này không thông, Nguyên Húc mím môi, giọng điệu hờ hũng, “Từng nghe Sầm gia tự xưng là dòng dõi thư hương, bây giờ xem ra, có thể bán con trai, cùng lắm chỉ là một đám mua danh chuộc tiếng.”
Dứt lời, cậu không nhìn Đoạn Quang Húc, xoay người rời đi.
Đi đến đại sảnh, phát hiện Nguyên Miện vẫn còn nói chuyện với Lâu Khải, trông cũng không tệ lắn, hai người còn tìm sô pha ngồi xuống.
Nguyên Húc hít sâu một hơi, cọ tới cọ lui đi qua, vừa lúc Lâu Khải đang đưa lưng về phía cậu, vốn dĩ cậu muốn nghe lén bọn họ nói gì, kết quả vừa đứng lại, Lâu Khải giống như có mắt sau lưng quay đầu lại, nhìn cậu cong môi.
Bị người ta bắt được, Nguyên Húc không còn cách nào đành phải đi qua, ngồi bên cạnh Nguyên Miện.
“Chúng ta vừa lúc nhắc đến em.” Nguyên Miện trông thả lỏng hơn trước khá nhiều, nhìn Nguyên Húc cười, “Lâu Đổng còn nói cho em đến công ty cậu ấy thực tập.”
Nguyên Húc run lập cập, vội vàng cự tuyệt: “Em chỉ có vẽ tranh, đến công ty thực tập gì chứ.”
“Là tôi sơ sót.” Không đợi Nguyên Miện nói, Lâu Khải đã mở miệng, “Tôi rất thích tranh của em, không biết có thể mời em vẽ cho tôi vài bức không, giá cả tùy em.”
“... Dạo này tôi đang chuẩn bị triển lãm cá nhân, khả năng không có thời gian.” Nguyên Húc uyển chuyển cự tuyệt.
“Không sao, tôi bằng lòng chờ.” Ánh mắt Lâu Khải chuyên chú trên người cậu.
Nguyên Húc phồng mặt, thật sự không có biện pháp từ chối, đành đồng ý.
Nguyên Miện ở bên cạnh chen không được, thoáng nhíu này. Sao y cứ cảm thấy, bầu không khí giữa mặt trời nhỏ và Lâu Khải cứ là lạ? Hơn nữa hôm nay Lâu Khải thật sự quá hiền hòa, khen mặt trời nhỏ cũng nhiều... Khoan đã, Lâu Khải sẽ không coi trọng mặt trời nhỏ đó chứ?
Nhớ tới hai ngày trước Nguyên Húc vẫn luôn lấy Lâu Khải làm ví dụ, hỏi những vấn đề kỳ quái đó, thần sắc Nguyên Miện cứng đờ.
Trách không được hôm nay Lâu Khải kỳ quái như vậy, hóa ra là có rắp tâm khác. Có điều nhìn bộ dạng của mặt trời nhỏ, hình như không có dao động, sau khi nói xong, cải thìa trong nhà không thể không cẩn thận bị heo củng ăn được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT