“... Có phải anh cố ý chơi em không?” Nguyên Húc hung hăng nói, “Đóng cửa sổ cần gì dựa gần vậy, anh cố ý câu dẫn em!”
Lâu Khải cong môi, trông tâm tình không tồi, “Thì sao?”
Nguyên Húc không thể tin được hắn thừa nhận, mờ mịt mở to mắt đối diện với hắn vài giây, đột nhiên ý thức được mình có khả năng phản ứng không đúng, bèn hắng giọng đáp, “Cái gì gọi là thì sao, đương nhiên phải phụ trách hành vi của anh rồi.”
Nói đoạn, cậu hơi chu miệng lên ra hiệu.
Lâu Khải không hôn cậu mà vươn tay xoa cánh môi dưới của cậu.
——Rất mềm, còn mang theo chút ấm áp.
Nguyên Húc hất tay hắn ra, “Ôi chao đừng nhéo, phá hư bầu không khí, không hôn thì không hôn.”
Nói đoạn, cậu dựa lưng ra sau ghế.
Nhưng giây tiếp theo, trước mặt bị người ta phủ lên.
Mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt quanh chóp mũi, Nguyên Húc mở to mắt, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng sau cổ bị người ta không nặng không nhẹ nhéo một cái. Giương mắt đối diện với tầm mắt của Lâu Khải, như thể rơi vào biển sâu tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nhìn thấy dịu dàng trong đó.
Cậu giật mình, môi bị người ta dễ dàng cạy ra.
Hai người bọn họ ở phía sau ú ớ, tài xế mắt nhìn thẳng, lặng lẽ nâng tấm ngăn lên thả chậm tốc độ, lo lắng mình lái nhanh quá, quấy rầy hứng thú của hai người.
Nguyên Húc khổ lắm mới được thả ra, gần như nghẹt thở, cậu dựa vào ngực Lâu Khải, cảm giác có chút không đúng.
Cậu yên lặng đặt tay đè eo lại, giương mắt nhìn Lâu Khải.
Lâu Khải trông không hề có cảm giác chột dạ khi thừa dịp hôn môi mà sờ loạn, ngược lại đúng lý hợp tình hỏi, “Làm sao vậy?”
Nguyên Húc hạ tầm mắt xuống, ra hiệu hắn đừng sờ lung tung.
“Ngày thường em sờ tôi cũng có nói vậy đâu.” Lâu Khải trả thù nhéo eo cậu, híp mắt, “Toàn là thịt.”
“Anh đừng nói bừa, mặc dù em không có cơ bụng, nhưng cũng không phải phao bơi!” Nguyên Húc thở phì phò trừng hắn, “Ỷ vào mình có cơ bụng tám múi, ghê gớm lắm à!”
Lâu Khải lại nhéo một cái, lần này nhéo lên thịt, ý tứ rất rõ.
Nguyên Húc muốn ngăn tay hắn, kết quả lại bị đối phương ngăn lại, nhẹ nhàng hôn một cái.
“... Hôm nay anh là lạ.” Nguyên Húc nhíu mày trầm tư, hỏi thử, “Có phải làm chuyện gì đó có lỗi với em, cố ý lấy lòng em không?”
“Ít xem đồ tào lao lại.” Lâu Khải ngồi lại, “Lúc trước em còn oán giận tôi quá lãnh đạm với em, bây giờ đối xử với em tốt chút ngược lại không muốn.”
“Cục cưng đừng nóng giận.” Nguyên Húc cười tủm tỉm nhích lại gần, “Em không phải được cưng mà sợ à.”
Lâu Khải lại không buông cậu ra, sự dịu dàng toát ra trong nháy mắt ấy dường như chỉ là biểu hiện giả dối, hắn ngồi một bên, không phục thần sắc bình tĩnh lãnh đạm như cũ.
“Tôi biết chuyện em đã làm bên Mỹ.” Hắn lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh ra, đưa đến trước mặt Nguyên Húc, “Tôi còn không biết đi bar có thể xem triển lãm đó.”
Từ đầu Nguyên Húc còn tưởng rằng chuyện mình đi bar bị vệ sĩ mặc đồ thường tố giác, thấp giọng xin tha, “Đó là Chu Nguyên Lượng một hai phải đi, em chỉ đi cùng cậu ta thôi.”
Kết quả vừa cúi đầu đã thấy hình ánh cậu đang chơi cò quay Nga.
“Em chú ý kỹ lắm, không có theo dõi mà.” Cậu gãi đầu, nhìn kỹ vài lần, “Góc độ này là có người chụp lén, là... là vệ sĩ đưa sữa bò nóng cho em?”
“Em nhớ rõ?” Lâu Khải khẽ nhướng mày.
“Đương nhiên, ghi nhớ địa hình trong phòng và vị trí của người đứng là yêu cầu cơ bản để bảo vệ tính mạng.” Nguyên Húc thuận miệng nói, lại hỏi hắn, “Anh cho em xem cái này làm gì? Để em thanh minh trước, tuy em chĩa súng vào trán Lâu Phụng Khải, nhưng không định nổ súng thật, chỉ dọa cậu ta thôi.”
“Cũng liên quan đến nó.” Lâu Khải nhíu mày, “Trong địa bàn của gia tộc Joseph, cho dù em có thật sự nổ thì hắn cũng đâu có thể bảo vệ được em.”
Nguyên Húc: “... Muốn xây dựng pháp trị quốc gia, phải tăng cường tuyên truyền pháp luật cho dân, khiến nhân dân quần chúng học được cách tôn trọng và sử dụng pháp luật.”
Lâu Khải liếc mắt nhìn cậu.
“Giết người là phạm pháp.” Nguyên Húc vỗ vai hắn, lời nói thấm thía.
Lâu Khải nắm cổ tay của cậu, cười giễu một tiếng, “Em tuân thủ pháp luận, không nổ súng vào đầu người khác thì có thể nổ vào đầu mình?”
Giọng điệu của hắn đột nhiên chìm xuống, dọa Nguyên Húc nhảy dựng.
Chàng trai cẩn thận giương mắt nhìn thần sắc của hắn, nhỏ giọng nói thầm, “Đó là em xác định chuyện đó không xảy ra nên mới bóp.”
“Có thể xác định?” Tay Lâu Khải siết chặt, “Tổng cộng có sáu cơ hội, em bắn hết năm, rất có khả năng phát tiếp theo sẽ vào đầu.”
“Đừng nóng giận.” Nguyên Húc từ cơn phẫn nộ của hắn phát hiện có chút lo lắng, nhướng mày, chui vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, “Anh nhìn em không phải còn tốt hay sao, anh sờ đi, vẫn còn ấm, không bị thương, cũng không bị đạn bắn vỡ đầu.”
Lâu Khải vừa muốn mở miệng chất vấn lại không nói ra được, hắn đặt tay sau lưng chàng trai, men theo đường sống lưng hơi nhô lên, ôm chặt eo cậu.
Nguyên Húc đầu chôn ở cổ hắn, hô hấp ấm áp phả trên da thịt. Bọn họ dính chặt nhau, có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Đúng vậy, người trong lòng vẫn còn sống.
Lâu Khải hít sâu một hơi, lúc này mới có thể ép xuống toàn bộ tình cảm phức tạp dâng lên trong lòng.
Xe chợt dừng, tấm ngăn kéo xuống hai centimet, tài xế lặng lẽ lộ đôi mắt, “Lâu Đổng, tới nơi rồi.”
Gã nhìn hai người ôm nhau, vội vàng dời mắt, ngay ngắn ngồi trên ghế lái, vờ như ban nãy mình không thấy gì.
Nguyên Húc đẩy Lâu Khải ra, lúc này mới nhận ra mình đã bị đưa thẳng tới công ty.
“Sao anh đưa em đến đây?” Nguyên Húc mở cửa xe lén nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng người quen thuộc, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hôm nay ở công ty với tôi.” Lâu Khải nói, hắn tỉ mỉ chỉnh lại quần áo lần nữa, “Chán thì nói, có thể vẽ tranh ở văn phòng.”
Nguyên Húc mê mang.
“Tôi bảo Tần Hà mua dụng cụ vẽ mới cho em.” Lâu Khải giải thích nói, thấy cậu còn ngơ ngơ ngốc ngốc đứng ở kia, vươn tay nắm cậu, kéo người về bên mình, “Đi thôi em.”
“Khoan đã!” Nguyên Húc rút tay lùi về sau, “Mặc dù hôm nay em không có việc gì, nhưng nếu chúng ta cùng nhau đi vào như vậy, thì quá rõ ràng rồi, nếu bát quái trong công ty anh truyền tới tai anh em, thì em thảm luôn đó.”
Lâu Khải hơi nheo mắt.
Hắn không tính giấu giếm đoạn tình yêu này nữa, nếu xác định tâm ý của mình thì không cần thiết phải che che giấu giấu, trực tiếp tuyên bố đây là người của hắn, cũng có thể cảnh cáo một số gia hỏa có ý đồ gây rối.
“Chậm rồi.” Hắn nhàn nhạt nói: “Lần trước sau khi em tới đã truyền khắp công ty rồi.”
“?”Nguyên Húc khiếp sợ: “Anh mau bác bỏ tin đồn đi!”
Lâu Khải kéo cậu vào công ty, trả lời cậu, “Đây không phải tin đồn.”
Nguyên Húc bị người ta kéo đi, cảm giác tất cả người trong đại sảnh đều nhìn qua. Cậu nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh trong lòng, cảm thấy đoạn tình yêu lén lút này độ chừng ngày mai sẽ biến thành công khai, hơn nữa là loại toàn bộ xã hội thượng lưu đều biết.
Hôm qua Nguyên Miện còn nói với cậu, tuyệt đối không thể coi trọng Lâu Khải, nếu ngày mai truyền ra tin tức bọn họ ở bên nhau thì...
Nguyên Húc từ chối suy nghĩ hậu quả.
Vì làm bát quái này không khoa trương quá, Nguyên Húc thành thật đứng lại, lặng lẽ rút tay khỏi tay Lâu Khải, vờ như không thân với hắn.
Lâu Khải đoán được chút tâm tư nhỏ này của cậu, nhẹ nhàng hừ một tiếng, cũng không có cưỡng cầu.
Từng chút từng chút một, hắn có rất nhiều kiên nhẫn.
Hai người cùng nhau lên lầu, trong văn phòng quả nhiên có không ít đồ, chỗ có ánh sáng tốt nhất bị giá vẽ chiếm đóng, bàn làm việc của Lâu Khải cũng bị dịch sang bên kia.
Nguyên Húc chớp mắt, vừa đóng cửa lại đã cười tủm tỉm giữ chặt tay Lâu Khải, “Cục cưng, sao anh đột nhiên tốt với em vậy, em siêu cảm động luôn.”
Lâu Khải a một tiếng: “Phải không? Là ai ban nãy vội vàng phủi sạch quan hệ với tôi?”
“Đó là vì tình huống đặc thù.” Nguyên Húc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Trước kia giấu giếm tình yêu là vì tôi và gia đình của em không tốt, bây giờ chúng tôi đã bắt đầu hợp tác, không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm nữa.” Lâu Khải nói.
“... Nói như vậy cũng không đúng.” Nguyên Húc gãi đầu: “Dù sao bây giờ cũng không phải thời cơ tốt.”
“Chuyện này tôi có tính toán.” Lâu Khải ngồi xuống, “Ngồi đi em, mệt thì vào phòng ngủ một lát.”
Bây giờ trong lòng Nguyên Húc lộn xộn, cũng không có tâm tư vẽ tranh, bèn vờ như đang chơi điện thoại, nhưng thật ra trong đầu đang phân tích hành vi hôm nay của Lâu Khải.
Không thích hợp, quá không thích hợp, Nguyên Húc thiếu chút nữa hoài nghi hắn cũng bị người khác xuyên qua.
Từ hôm qua nói chuyện với Nguyên Miện, bộ dạng của Lâu Khải không giống xuống tay với Nguyên gia, chẳng lẽ vì video kia? Có lẽ Lâu Khải cảm thấy cậu may mắn có thể có lợi, muốn lợi dụng cậu làm ít việc, nên mới đột nhiên thân thiết với cậu.
... Chuyện này lớn bao nhiêu, có thể khiến Lâu Khải chủ động như vậy, vừa ôm vừa hôn, còn hạ mình dâng chỗ tốt nhất trong văn phòng cho cậu vẽ tranh.
Nếu người này không phải Lâu Khải, Nguyên Húc sẽ nghĩ đối phương thích mình.
Tóm lại, kế tiếp vẫn chú ý chút, tuy rằng may mắn của cậu đủ dư dả để bảo vệ mạng sống, nhưng không thể vì vậy liên lụy Nguyên gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT