Lúc này cả ba người mới chú ý đến cô và Trương Thiệu Ngôn, Thẩm phu nhân tiến đến hỏi han Trương Thiệu Ngôn vẫn không quên ra dấu cho Lưu Cẩn Băng ngồi xuống cạnh anh.

- Cô y tá này sao lại ở đây? - mẹ anh hỏi.

- Cô ấy là y tá chăm sóc riêng của con - anh lên tiếng.

- Hoắc Nam à, không cần y tá đâu từ nay đã có em chăm sóc cho anh rồi - Lưu Cẩn Băng nói.

Cô ta nở một nụ cười, anh chán ghét nhìn cô ta, cô thì đứng một bên cúi đầu xuống nhưng vẫn lắng nghe xem tiếp theo anh sẽ nói gì.

- Không cần, y tá biết kiểm tra sức khỏe cho tôi, cô biết sao? - anh hỏi.

Nụ cười của Lưu Cẩn Băng cứng lại, đúng, việc kiểm tra sức khỏe ả không biết làm.

- Ngoài việc đó ra thì việc gì Cẩn Băng cũng giúp con được, Cẩn Băng còn tốt hơn con nhỏ nhà họ Lý kia sao con vẫn cứng đầu không chấp nhận Cẩn Băng? - mẹ anh hỏi.

Ông Thẩm đứng bên cạnh không thể chịu được mà trả lời thay con trai mình:

- Chuyện của tụi nhỏ bà quan tâm làm gì, nó thích ai, yêu ai, quen ai cũng là chuyện của tụi nhỏ rồi, bà ép buộc thì có ích gì -
- Con gái nhà họ Lý đó tiếng xấu đồn xa ông không biết à? - mẹ anh hỏi.

Ông Thẩm chau mày nhìn con trai mình, ông không tin mắt nhìn của ông và con trai ông có thể tệ đến mức nhìn lầm con người thật của Lý Tiểu Sở.

- Cẩn Băng con mau kể về con gái nhà họ Lý đó cho chú Thẩm con nghe đi - mẹ anh nói.

Lưu Cẩn Băng đắc ý trong lòng, có cơ hội bêu xấu cô trước mặt anh và ông Thẩm tin cơ hội để ả ở bên cạnh anh sẽ càng cao hơn.

- Chú Thẩm cô Lý Tiểu Sở đó lúc còn đi học hay bám theo mấy thiếu gia nhà giàu, còn âm mưu hãm hại bạn học nữ trong trường, từng bị nhà trường kỷ luật mấy tháng gần đây thì không biết vì sao lại không đi học lại nữa có thể là! -
- Có thể là gì? Lưu tiểu thư ăn nói cho cẩn thận, Lý Tiểu Sở là người như thế nào thì cũng không đến lượt người chỉ tiếp xúc một lần như cô đánh giá -
Anh ngắt ngang lời Lưu Cẩn Băng nói, cô gái trước mặt anh càng nhìn lại càng chán ghét chỉ hận không thể tống cổ cô ta ra ngoài ngay lập tức.

Vì tình thế bất đắc dĩ cô không thể lên tiếng cũng không thể hành động nếu không thì cô ta nảy giờ đã không còn miệng để nói nữa.

Nhưng cũng vì vậy mà cô cảm động với tấm chân tình mà anh dành cho cô, dù là mẹ anh không thích cô anh vẫn kiên quyết bảo vệ cô.

- Cha mẹ, con mệt rồi con cần nghỉ ngơi - anh nói.

- Vậy để Cẩn Băng ở bên cạnh chăm sóc con! -
- Y tá phiền cô ở lại chăm sóc tôi -
Không để bà Thẩm nói hết câu anh đã nói, ý tứ trong câu rất rõ ràng người ngoài nghe cũng hiểu được.

Lưu Cẩn Băng tức giận nắm chặt góc váy, cố gắng mỉm cười rồi cùng ông bà Thẩm ra ngoài.

Trương Thiệu Ngôn vỗ vai anh để vào bàn tay anh thứ gì đó rồi cũng ra ngoài, cô đi đến đóng cửa và kéo màng cửa sổ lại đi đến ngồi bên cạnh anh.

- Đừng để ý cô ta - anh nói.

Cô tháo khẩu trang xuống nghe anh nói thế liền mỉm cười, đáp:

- Em vốn không để cô ta vào mắt -
Anh vươn tay xoa đầu cô mỉm cười, cô nhắm mát hưởng thụ cái xoa đầu của anh, chỉ cần có anh bảo vệ cô dù cho Lưu Cẩn Băng có nói những lời khó nghe như thế nào cũng có không quan tâm.

- Có vẻ! mẹ anh không thích em lắm - cô nói.

- Mẹ bị người khác che mắt, đợi chuyện của em qua đi anh dẫn em về ra mắt rồi từ từ mẹ cũng sẽ hiểu em - anh đáp.

Cô gật đầu, chỉ mong bà ấy có thể hiểu được cô quan trọng hơn là nhà họ Lý có thể cho cô và anh ở bên nhau.

- Thật ra! hôm nay anh có chuẩn bị qua cho em - anh nói.

- Thật không? -
Đôi mắt cô tròn xoa rất hào hứng hỏi anh.

Thẩm Hoắc Nam ngồi dậy bước xuống giường cô cũng giúp anh, anh lấy trong tay ra một chiếc hộp nhỏ, rồi quỳ xuống cô giật mình lùi về sau.

Trong chiếc hộp nhỏ ấy là một chiếc nhẫn rất đẹp.

- Tiểu Sở chúng ta quen nhau cũng gần 6 tháng, nhưng anh vẫn chưa lần nào tỏ tình với em, nên hôm nay! Tiểu Sở làm bạn gái anh nhé! - anh nói.

Cô mỉm cười gật đầu, đối với cô những vấn đề về tỏ tình rồi công khai người yêu nó không quan trọng bằng việc cô và anh có thể ở bên nhau một cách hạnh phúc.

Anh nắm lấy tay cô mỉm cười đeo nhẫn vào cho cô, cô phát hiện trên tay anh cũng có một chiếc nhẫn giống như thế.

Cô đỡ anh đứng lên rồi bắt đầu trêu chọc anh:
- Chỉ có nhẫn không có hoa sao? -
- Chuyện này! tình thế hiện giờ anh không chuẩn bị được hoa hay là em nhận bình hoa trên bàn được không? - anh hỏi.

- Tỏ tình người ta tặng hoa hồng đỏ, anh tặng em hoa bách hợp sao? -
- Vậy lấy tạm anh có được không? -
Lý Tiểu Sở đỏ mặt nhìn anh, Thẩm Hoắc Nam đắc ý kề sát mặt với cô, cô ngại ngùng đẩy nhẹ anh ra, mắng yêu:
- Đồ đáng ghét nhà anh còn không mau nghỉ ngơi -
- Được rồi, cô y tá cũng nhanh đi nghỉ ngơi -
Anh trêu cô rồi nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi, anh nhờ người sắp xếp giường ngủ của cô trong phòng anh.

Hai người nằm trên giường xoay mặt về phía nhau, mỉm cười rồi cùng chúc nhau ngủ ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play