Sáng hôm sau, Lưu Vương Khải hẹn Lý Phong và An Huyệt đến quán nước gần nhà bàn chuyện, bên trong quán đã có Mạc Tuấn Khiêm, Trịnh Vũ, Tiêu Gia Hạo và Nam Phong đợi sẵn.

Cả ba ngồi vào vị trí trống, Lưu Vương Khải lên tiếng:
- Các cậu có tung tích gì của Lý Tiểu Sở chưa? -
- Vẫn chưa, còn Lý Phong? - Mạc Tuấn Khiêm hỏi.

- Hôm qua, quản gia đã nói với cha mẹ tôi rằng thấy tôi đứng ngoài cửa phòng nhìn vào, nên họ đã cảnh giác với tôi, tôi không lấy được bất cứ thông tin gì cả - Lý Phong trả lời.

Mọi người có chút ủ rũ nhìn nhau, An Huyệt thì trở nên lo lắng, ngay lúc này một giọng nói có chút lạnh lùng vang lên:
- Tôi có -
Mọi người nhìn Nam Phong.

- Cậu có tin tức gì? - Trịnh Vũ hỏi.

- Người của tôi theo dõi vệ sĩ nhà họ Lý, người của tôi phát hiện những tên vệ sĩ ấy lái xe đến một ngôi nhà, trên tay hình như là thức ăn - Nam Phong nhìn màn hình laptop.

- Lý Phong cha mẹ cậu có nhà riêng ở tỉnh khác sao? - Tiêu Gia Hạo hỏi.

- Đúng, tổng cộng là 7 căn nhà riêng - Lý Phong trả lời.

- Là căn nhà này - Nam Phong nói.

Hắn chỉ tay vào màn hình laptop, một dấu chấm đỏ đang dừng lại, nhường như Nam Phong đã gắn định vị vào xe của những tên vệ sĩ.

- Là nhà riêng ở Giang Châu - Lý Phong lên tiếng.

- Chúng ta đến đó cướp người - Trịnh Vũ nói.

Trịnh Vũ đứng lên hừng hực khí thế bước đi Lưu Vương Khải lập tức nói:
- Được thôi, để mình cậu ta đi -
Ngay lập tức, Trịnh Vũ đứng lại, gì chứ? Mình hắn sao có thể đi cướp người?
- Chúng ta cần lập kế hoạch chu toàn - An Huyệt lên tiếng.

- An Huyệt nói đúng, cứ xông vào cướp người thì thành đâu không thấy nhưng bại thì có thừa - Lý Phong đồng tình.

Trịnh Vũ ngồi lại vào ghế, mọi người bắt đầu bàn kế hoạch để cứu cô.

Đầu tiên, bọn họ phải thám thính xem liệu cô có an toàn hay không? Xung quanh căn nhà có bao nhiêu người canh giữ?
Thứ hai, họ phải tìm cách cho cô biết rằng họ muốn cứu cô, để cô chuẩn bị tâm lý và có thể trong ứng ngoại hợp với họ.

Sau đó mới tính đến việc đột nhập, xử lý vệ sĩ để giải cứu cho cô.

- Kế hoạch chúng ta thật hoàn hảo - Mạc Tuấn Khiêm nói.

- Nói thì dễ, kế hoạch nghe rất vĩ đại, oai phong như trong phim nhưng có áp dụng được vào thực tế hay không mới là vấn đề quan trọng - Lý Phong lên tiếng.

- Chúng ta phải thử thôi, Nam Phong nhờ cậu - Lưu Vương Khải nói.

Nam Phong nhìn họ gật đầu, mọi người lo lắng cho cô bao nhiêu thì Nam Phong lại lo gấp bội.

Có lẽ hắn! đã thật sự động tâm với cô, nếu ai nói hắn sao lại hai mặt như thế, thì hắn cũng chỉ biết cười trừ, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao bây giờ lại yêu cô! Tình yêu luôn làm ra những điều khó giải thích.

Mọi người đứng lên ra về, chuẩn bị cho kế hoạch của họ.

___________________
Lý Tiểu Sở đi qua đi lại trong phòng, cô nhường như còn thiếu vài chi tiết của bản đồ nên không thể mạo hiểm hành động được.

- Chỉ đành liều thôi - cô tự nói.

Ánh mắt trên nên kiên định, cô đặt chiếc gối dài lên giữa giường rời đắp chăn lại, mong có thể đánh lừa người bước vào phòng.

Cô cẩn thận mở cửa phòng, theo như cô nghe thấy thì camera xung quanh nhà vẫn chưa được mở vì xảy ra một chút vấn đề, phía dưới chân cầu thang hai tên vệ sĩ đang đứng nói chuyện với nhau.

Cô đành bước đến căn phòng bên cạnh phòng cô, bên trong phòng không có gì đặc biệt cô đành trở ra.

Phía đối diện cũng có một căn phòng, cô khẽ chạy đến nhưng phòng này có mật mã.

" Chẳng lẽ là phòng chứa laptop? "
Nhưng cô không có mật mã sao vào được đây?
" Khoang đã, hình như căn phòng lúc nảy có băng keo trong "
Cô nhẹ nhàng đi vào lấy băng keo trong, vào nhà vệ sinh cắt ra một miếng băng keo.

Cô đi đến căn phòng có mật mã, dán băng keo trong lên rồi từ từ lấy ra quả thật có dấu vân tay trên đấy.

Còn nhìn vào dấu vân tay nhấn vào mật mã tương ứng, đúng thật căn phòng được mở.

Cô nhanh chóng bước vào trong.

" Đúng như mình đoán, bọn họ đặt laptop ở đây "
Cô lập tức ngồi vào bàn mở laptop lên, ngay lúc này cô mới để ý bên cạnh còn còn có chiếc điện thoại của mình.

" Mình nên gọi cho ai để cầu cứu đây? " cô cứ chần chừ không biết nên gọi cho ai, nhưng rồi cô vẫn mở điện thoại lên.

Điện thoại cô hiện lên mini chat của anh, cô nhấn vào xem.

" Hôm nay anh hơi mệt "
!.

" Ngủ ngon "
Dòng tin nhắn đã được gửi từ tối hôm qua, nhưng câu nói hôm nay anh hơi mệt của anh không phải là những cái cớ để khỏi nhắn tin như những chàng trai khác, nó như một lời tâm sự với cô vậy.

Cô ngay lập tức gọi điện thoại đến cho anh, chỉ mong anh sẽ nghe máy và tìm cách đến cứu cô.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, nhưng tuyệt nhiên không có người nghe máy.

Tiếng tổng đài bảo để lại lời nhắn đã dập tắt đi hy vọng của cô.

- Hoắc Nam cứu em -
Cô vừa nói dứt lời, tiếng vệ sĩ ở bên ngoài vang lên khiến cô giật mình.

- Tiểu thư cô đã thức chưa? -
Bọn họ đang ở trước cửa phòng cô, cô tắt điện thoại và laptop cô phải tìm nơi trốn trước khi những tên vệ sĩ vào đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play