Trịnh Vũ và Tiêu Gia Hạo nhìn cô, cô đang diễn trò gì vậy? Sao lại đi cổ vũ đối thủ? Đang gây sự chú ý đây sao?
Lý Tiểu Sở hò reo xong liếc mắt nhìn đám người của Hạ Cẩm Chi cười khẩy, có cổ vũ đông thì sao Thẩm Hoắc Nam vẫn còn cô bên cạnh còn sợ bọn họ à?
Thành viên trường Quân sự nhìn cô, một chàng trai chạy đến vỗ vai Thẩm Hoắc Nam nói:
- Cô gái trên đó là bạn gái cậu à? Cổ vũ cũng nhiệt tình đấy -
- Có thật không đó đội phó? Bạn gái cậu thật sao? Sao không đưa cô ấy sang hàng ghế của trường chúng ta ngồi mà lại ngồi lạc lõng bên kia? - một nam sinh khác cũng chạy đến hỏi.
Thẩm Hoắc Nam lạnh lùng quay sang nhìn hai nam sinh hỏi:
- Trác Vỹ, Trương Thiệu Ngôn hai cậu có muốn bị đuổi khỏi sân ngay lập tức không? -
- À! không đâu đội phó, tớ vào vị trí ngay - Trác Vỹ nói rồi lãng đi.
- Có bạn gái thì nói giấu làm gì không biết, còn nổi nóng với bọn tớ nữa con người gì mà lạ lùng - Trương Thiệu Ngôn nói.
Thẩm Hoắc Nam lườm Trương Thiệu Ngôn, biết điều nên cậu ta về vị trí.
Trận đấu bắt đầu, cô không ngừng hò reo cổ vũ cho Thẩm Hoắc Nam.
- Thẩm Hoắc Nam cố lên, trường Quân sự chiến thắng -
An Huyệt ngồi kế bên chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống, sao cô lại có cô bạn thân như Lý Tiểu Sở chứ?
Ngay lúc này, một cô bạn của trường Quân sự chạy về phía cô, nói:
- Bạn nữ này, bạn học trường Quân sự đúng không? Sao lại ngồi nhầm chỗ thế này? Mau sang bên kia với tớ -
Lý Tiểu Sở cứ như thế mà bị kéo đi, không chừng sang bên đấy còn moi được một ít thông tin về Thẩm Hoắc Nam.
Ngồi xuống hàng ghế đầu cô càng nhìn thấy rõ Thẩm Hoắc Nam hơn, sau đó cô xoay qua nhìn cô bạn nữ kia.
- Cậu có biết Thẩm Hoắc Nam không? - cô hỏi.
- Có chứ, tớ là fan của Thẩm Hoắc Nam đấy, cậu cũng vậy à? - bạn nữ kia trả lời.
- Đúng vậy, tớ rất thích cậu ấy - cô cười tươi trả lời.
- Vậy chúng ta cùng idol rồi, tớ là Diệp Tử còn cậu? - bạn nữ hỏi.
- Tớ là Lý Tiểu Sở, rất vui được gặp cậu - cô cười nam thần nhà cô gái theo không ít nha.
Diệp Tử gật đầu cười với cô, người bạn mới này rất thân thiện a !
- Diệp Tử này, cậu có thông tin của Thẩm Hoắc Nam không? Tớ tìm mãi cũng không có thông tin gì - cô bắt đầu dò hỏi thông tin.
- Thẩm Hoắc Nam cậu ấy sống rất nội tâm nên thông tin cậu ấy rất ít, tớ chỉ biết Thẩm Hoắc Nam học năm ba trường Quân sự, chưa có mối tình nào cả, cậu ấy rất thích động vật đặc biệt là mèo - Diệp Tử thành thật trả lời.
- Sao cậu biết Thẩm Hoắc Nam thích mèo? - cô hỏi.
- Tớ tình cờ thấy đó, lúc đấy cậu ấy vô tình gặp mèo hoàng liền lấy thức ăn trong balo ra cho mèo ăn sau đó bế mèo về - Diệp Tử kể.
Lý Tiểu Sở ồ một tiếng, một nam thần ấm áp.
- Vậy cậu có thông tin về mạng xã hội của cậu ấy không? - cô hỏi tiếp.
- Hoàn toàn không có, ngoài bạn thân và người nhà cậu ấy ra thì không ai có - Diệp Tử lắc đầu.
Lý Tiểu Sở trở nên ủ rũ, thầm kín quá mức rồi đấy nam thần.
Ngay lúc này, cô chợt nhớ đến Thẩm Hoắc Tuấn hai người họ là cha con chắc chắn có số điện thoại của Thẩm Hoắc Nam.
- Diệp Tử cậu kết bạn zalo với tớ đi, có gì tớ sẽ liên lạc với cậu - cô nói.
Lý Tiểu Sở đưa điện thoại cho Diệp Tử kết bạn rồi cô chạy về chỗ của An Huyệt và Thẩm lão gia.
Cô bình tĩnh ngồi xuống, miệng nở nụ cười tươi quay sang nhìn Thẩm lão gia, hỏi:
- Chú Thẩm, con có thể hỏi một vấn đề được không ạ? -
- Cháu cứ nói - Thẩm lão gia trả lời.
- Cháu là bạn học khóa dưới của Thẩm Hoắc Nam có nhiều vấn đề cần hỏi cậu ấy nhưng lại không có số điện thoại cậu ấy, chú có thể cho cháu xin không ạ? - cô hỏi.
- Được chứ, thằng nhóc đó sống cũng quá khép kín rồi bạn cùng trường mà nó cũng không cho số điện thoại, thật là - Thẩm lão gia nói.
Thẩm lão gia lấy chiếc điện thoại trong túi ra, cô đưa điện thoại của mình cho ông, sau khi lưu số ông trả về cho cô.
- Cháu cảm ơn ạ - cô cười tươi rói.
Thẩm lão gia cười hiền trước lời cảm ơn của cô.
" Cuối cùng cũng đã thành công lấy được số của nam thần, tự nhiên cảm thấy mình đã có một thành tựu lớn " suy nghĩ của cô.
Trận đấu dần đến hồi kết trường Quân sự đã thua trước trường Quản trị kinh doanh Quốc tế, nhìn gương mặt của Thẩm Hoắc Nam cô thừa biết là anh đang cố che giấu cảm xúc buồn bã.
Anh cũng đồng đội hướng về phía Thẩm lão gia, ngay lúc này nhóm người của Hạ Cẩm Chi nhìn cô đầy khinh bỉ.
- Vịt xấu xí cô đừng nghĩ mình là thiên nga cao quý, còn muốn thắng? Thật ngu ngốc - Hạ Cẩm Chi chăm chọc cô.
Thẩm Hoắc Nam nhìn Hạ Cẩm Chi cô ta đang chăm chọc anh còn mỉa mai Lý Tiểu Sở.
Thẩm lão gia đang nghe điện thoại liền nhíu mày, vừa rồi hình như ông vừa nghe thấy lời nói không mấy hay ho.
An Huyệt đi đến định nói giúp cô nhưng bị cô chặn lời nói định thốt ra:
- Tôi là vịt và tôi biết rõ mình là vịt, còn hơn là vịt mà cứ mơ tưởng mình là thiên nga? Có đúng không vịt con mộng mơ? -
Hạ Cẩm Chi tức giận vốn định đánh cô nhưng lại òa khóc.
Những người khác nghe tiếng khóc cũng lại xem náo nhiệt.
- Tiểu Sở sao cậu lại mắng tớ? Trường chúng ta thắng sao cậu không vui còn mắng tớ chứ? Hức hức! - Hạ Cẩm Chi vừa khóc vừa nói.
Cô tròn mắt nhìn, trong giây lát đã thay đổi cảm xúc tài diễn xuất của cô ta cũng xuất chúng quá rồi đấy!.