Editor: Nơ

Lưu Ngọc Cầm dù có phát điên đến đâu cũng không dám chọc giận Cận Thời Dược. Hơn nữa, Cận Thời Dược đã nói đến nước này rồi, bà ta hiển nhiên không phải kẻ ngốc mà đâm đầu vào họng súng.

Lưu Ngọc Cầm tỏ vẻ người lớn trong nhà, dặn dò đôi ba câu bảo Cận Thời Dược và Mạnh Ly dành ra một ngày nào đó cùng nhau về nhà bàn chuyện hôn lễ.

Trước khi rời đi, bà ta liếc nhìn Mạnh Ly thêm vài lần, kìm nén cơn tức giận mà thuyết phục: "Nhớ đem sổ hộ khẩu về nhà. Còn chuyện của chị con, con cũng phải giải thích đàng hoàng với anh rể. Cuộc hôn nhân này không thành thì quá đáng tiếc, dù sao cũng bên nhau bao nhiêu năm..."

Mạnh Ly không thể nghe thêm nữa, lạnh lùng ngắt lời: "Mẹ muốn tôi giải thích thế nào? Muốn tôi nói người trong ảnh là tôi sao? Hôn lễ không thành thì sao chứ? Có liên quan gì đến tôi?"

Lưu Ngọc Cầm nghẹn họng không nói được lời nào, bà ta gần như theo bản năng muốn giơ tay lên. Nhưng khí thế của Cận Thời Dược quá mạnh, ánh mắt sắc lẹm khiến da đầu bà ta giật từng cơn. Rõ ràng thời tiết tháng 10 khá ấm áp, nhưng luôn có cảm giác lạnh sống lưng. Vì vậy bà ta chỉ có thể nín nhịn.

Lưu Ngọc Cầm vừa rời đi, sợi dây bình tĩnh trong người Mạnh Ly đột nhiên đứt phựt. Cả người như quả bóng bị xì hơi, đôi vai cứng đờ hạ thấp, yếu ớt ngồi xổm trên mặt đất. Cô ôm chặt hai cánh tay, vùi mặt vào trong đó, không ngừng hít thở sâu.

Cận Thời Dược cũng khom lưng ngồi xổm bên cạnh cô, cánh tay vòng qua vai cô, nhẹ nhàng vỗ về.

Mạnh Ly giơ tay ôm Cận Thời Dược, vùi mặt vào ngực anh, như đang tìm kiếm sự an ủi.

Cận Thời Dược siết chặt vòng tay hơn, đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn dịu dàng.

Anh không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô.

Tư thế này duy trì không biết qua bao lâu.

Cuối cùng Mạnh Ly cũng buông anh ra, rời ​​khỏi cái ôm của anh.

Cận Thời Dược cẩn thận quan sát cô.

Cô không khóc, trên mặt cũng không có lấy một biểu cảm.

Chỉ lặng thinh đứng dậy, nhìn một vòng căn phòng bừa bộn rồi bước vào, sau đó cúi người nhặt quần áo vương vãi trên sàn, đặt từng cái lên giường rồi gấp gọn lại.

Cận Thời Dược bước tới.

Lúc này cô mới chậm rãi nói: "Trong nhà không có ai thích em cả. Từ nhỏ ba mẹ em đã thiên vị Mạnh Tinh. Như anh thấy đấy, mẹ em chính là người như vậy. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là người nhà hay hàng xóm, họ hàng hay thầy cô bạn bè, tất cả đều so sánh em với Mạnh Tinh. Em không theo kịp Mạnh Tinh nên ngay cả sở thích cá nhân cũng không được phép có, thậm chí quyền tự do lựa chọn cũng không. Học cái gì, học ngành nào, em đều không có quyền can thiệp. Em cũng không xứng đáng có được một cuộc sống tốt. Lần trước, chỉ vì mười vạn mà bà ấy bắt em cưới một gã đàn ông lớn hơn em mười tuổi. Ở trong mắt bà ấy, em thậm chí còn không đáng giá mười vạn."

Tông giọng của cô đều đều, không thăng không trầm, như thể đang thuật lại một câu chuyện vặt vãnh bình thường.

Gấp xong vài bộ quần áo, cô lại cúi người nhặt tiếp. Dưới chân là từng mảnh linh kiện của bàn phím điện tử bị đập hỏng. Cô thẫn thờ, nhìn chằm chằm vào nó.

Hồi lâu, cô lại lẩm bẩm, thì thào.

"Cận Thời Dược, em quá thất bại, có một gia đình như vậy, em thật sự quá thất bại."

Trái tim Cận Thời Dược như bị ai hung hăng bóp nát, anh nhanh chóng kéo cô đứng dậy rồi ôm cô thật chặt.

"Mạnh Ly, em rất ưu tú, em vẫn luôn ưu tú. Không phải vì anh thích em nên mới cảm thấy như vậy. Mà là bởi vì em, vì chính con người em."

Anh lặp đi lặp lại, nhấn mạnh nhiều lần, giọng nói trầm ấm chất chứa uy lực mạnh mẽ.

Mạnh Ly nhắm mắt, khuôn mặt bình tĩnh rốt cuộc cũng lộ ra cảm xúc, nghẹn ngào nói: "Anh có biết tại sao em không nói với người nhà về cuộc hôn nhân của chúng ta không? Đó là bởi vì một khi mẹ em biết chuyện, bà ấy nhất định sẽ hút máu anh. Em biết rõ hơn ai hết, bà ấy nhất định sẽ làm vậy. Chuyện này không hề đơn giản, gia đình của em quá phức tạp. Em xin lỗi, là em quá ích kỷ. Dù biết rõ bản thân đang ở vực sâu tăm tối nhưng vẫn kéo anh vào."

Cô cắn môi, vài giọt nước mắt như từng viên ngọc đứt dây thi nhau rơi xuống từ khóe mắt cô, nức nở bất lực: "Nhưng phải làm sao đây? Anh quá tốt, thật sự rất tốt, em... Em không tài nào khống chế được..."

"Manh Ly, nghe anh nói này."

Cận Thời Dược ôm mặt cô, chân thành hôn lên nước mắt và mí mắt của cô: "Những điều em băn khoăn, anh chưa từng để trong lòng."

"Và em cũng chưa bao giờ ở đáy vực sâu, đó chỉ là do em đang nhắm mắt mà thôi." Cận Thời Dược kiên nhẫn khuyên bảo, "Chỉ cần em nguyện ý mở mắt ra, anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh em. Cho nên không có cái gì gọi là liên lụy như em đã nói."

"Em hiểu không?" Anh nhìn cô. Đôi đồng tử sâu thăm thẳm.

Ánh mắt nóng bỏng và kiên định.

Lúc này, mọi hoảng sợ cùng lo lắng của Mạnh Ly dường như được xoa dịu trong nháy mắt. Cô gật đầu như bị ma xui quỷ khiến.

Cận Thời Dược mỉm cười, như là thở phào nhẹ nhõm.

"Mạnh Ly, đừng nghĩ người đàn ông của em vô dụng đến vậy."

Giọng điệu của anh rất kiêu ngạo, đồng thời cúi đầu trìu mến hôn lên trán cô: "Đối với anh, chỉ cần em không rời xa anh, từ bỏ anh. Thì hết thảy mọi chuyện đều không thành vấn đề."

"Mạnh Ly, những người đó không nên là thứ ràng buộc em, loại gia đình này chúng ta không cần." Cận Thời Dược híp mắt, cơn giận thấp thoáng bùng lên: "Bọn họ chẳng là gì cả."

Anh ôm cô thật sự rất chặt, gằn từng chữ một:

"Không ai có thể bắt nạt được em nữa."

"Không một ai."

Anh bắt đầu hối hận và tự trách chính mình.

Tại sao anh không phát hiện chuyện này sớm hơn! Nếu anh có thể sớm biết cuộc sống của cô là thế này thì cô đã không phải chịu khổ như vậy.

*

Mạnh Ly chỉ thu dọn một số đồ dùng và quần áo cần thiết, dù sao hiện tại Lưu Ngọc Cầm đã biết hết mọi chuyện, hơn nữa cuối năm mới hết hạn hợp đồng.

Khi hai người trở lại khu biệt thự phía Tây đã là giờ cơm trưa.

Dì Trương vẫn đang đợi họ về.

Cận Thời Dược vừa lái xe vào sân, dì Trương ngay lập tức chạy ra đón. Trông thấy Cận Thời Dược mở cốp xe khuân ra vài thùng giấy to nhỏ thì vội vàng bước tới hỗ trợ: "Sao bây giờ hai đứa mới về? Bà chủ đã tới lâu rồi đấy."

"Mẹ cháu đi công tác về rồi ạ?" Cận Thời Dược hỏi.

"Đúng rồi, sáng nay bà chủ vừa về đã đến thẳng đây. Thấy hai cháu chưa về cũng không cho dì gọi điện thoại, nói là bọn nhỏ đang bận thôi." Dì Trương đáp.

Mạnh Ly vừa nghe thấy mẹ Cận Thời Dược đến thăm thì căng thẳng kéo góc áo của anh, lí nhí: "Mẹ anh đến ạ... Em vào tay không có kỳ lắm không? Không ấy em ra ngoài mua chút quà gì đó?"

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Mạnh Ly trở tay không kịp.

Thật tình, cô đúng là không hiểu lễ tiết gì cả! Lãnh chứng lâu như vậy mà vẫn chưa đi thăm ba mẹ Cận Thời Dược.

Hôm nay coi như là lần đầu ra mắt, vậy mà cô lại qua loa thế này. Nội tâm thật sự thấp thỏm bất an, sợ mẹ Cận Thời Dược sẽ không thích cô.

Nói đoạn, cô xoay người muốn rời đi, nhưng Cận Thời Dược đã kéo cô lại, trấn an: "Không sao, nhà anh không có nhiều lễ tiết, em cứ thoải mái thôi."

Anh vừa nói vừa kéo Mạnh Ly đi vào biệt thự.

Mạnh Ly vẫn còn rất lo lắng: "Ấy..."

Âm tiết mơ hồ vừa mới thốt ra khỏi miệng đã thấy một người phụ nữ đoan trang từ trong nhà đi ra. Rất đẹp, dù đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn rạng ngời xuân sắc, rất có khí chất. Bộ quần áo công sở trên người toát ra hơi thở giỏi giang thành đạt, khiến đối phương phải hâm mộ ngước nhìn. Nhưng khi nhìn thấy Cận Thời Dược và Mạnh Ly, trên khuôn mặt người phụ nữ ngay lập tức xuất hiện nụ cười yêu thương gần gũi.

"Ôi chao, con trai với con dâu về rồi đó à."

Bà ấy mỉm cười đi tới.

Mạnh Ly căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, cơ thể cứng đờ, sống lưng thẳng tắp.

Tưởng Chiêu Anh đã đi tới trước mặt họ, Mạnh Ly gần như theo bản năng cúi đầu, tư thế khom lưng 90 độ tiêu chuẩn, lắp bắp chào hỏi: "Cháu... Cháu chào dì ạ."

Tư thế này của cô như thể giây tiếp theo sẽ quỳ xuống lạy Tưởng Chiêu Anh hai cái mừng tuổi năm mới.

"Trời ạ, con bé này... Sao lại trang trọng thế kia?"

Tưởng Chiêu Ảnh giật mình, không khỏi bật cười.

Cận Thời Dược cũng bất đắc dĩ mà cong môi, vội đưa tay kéo Mạnh Ly đứng thẳng dậy.

Mặt mũi Mạnh Ly vốn đã đỏ bừng, xấu hổ gần chết. Mà sau khi Tưởng Chiêu Anh nói ra lời này, cô lại càng ngượng chín mặt, tay chân luống cuống.

Tưởng Chiêu Anh cũng không quên nhắc nhở: "Mẹ đã gọi con là con dâu, nhưng sao con vẫn gọi mẹ là dì thế?"

Sắc mặt Mạnh Ly đỏ dữ hơn nữa, cô vô thức nhìn sang Cận Thời Dược, sau đó nuốt nước bọt đấu tranh tâm lý một hồi.

Đang lúc cô định mở miệng thì Cận Thời Dược đã giành lên tiếng trước: "Mẹ muốn em ấy gọi là gọi ngay sao? Sao có thể dễ dàng như vậy? Phải có phí sửa miệng chứ?"

Giọng điệu của anh cà lơ phất phơ, trêu đùa nhướng mày nhìn mẹ mình.

Tưởng Chiêu Anh giả vờ bất mãn, lườm anh một cái: "Việc này còn cần con nhắc sao?"

Bà ấy vừa dứt lời thì nắm lấy tay Mạnh Ly: "Đi, chúng ta mau vào nhà thôi."

Mạnh Ly bị Tưởng Chiêu Anh nắm tay dẫn đi, cô vừa mừng vừa không biết làm sao, thậm chí còn quay đầu nhìn Cận Thời Dược mấy lần.

Cận Thời Dược đi ở phía sau cô, anh hơi nâng cằm, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô thả lỏng.

Mạnh Ly quả thật đổ mồ hôi hột, ngón tay bị Tưởng Chiêu Anh nắm cũng không dám cử động, sống lưng thẳng khỏi phải nói, nhìn qua trông rất dè dặt và ngoan ngoãn.

Tưởng Chiêu Anh dẫn Mạnh Ly vào biệt thự, đi tới phòng khách.

Trên ghế sô pha bọc da cá sấu có một chiếc túi xách Hermes cao cấp.

Tưởng Chiêu Anh lấy ra một xấp tiền dày cộp và một hộp gỗ sưa đỏ từ trong túi xách của mình.

Lúc thấy hai món đồ này, Mạnh Ly đã uyển chuyển xua tay từ chối. Cô tưởng phí sửa miệng mà Cận Thời Dược nhắc đến chỉ là nói đùa. Nào ngờ thật sự có hiện kim. Nhưng trọng tâm là chiếc hộp gỗ sưa đỏ kia, vừa nhìn đã biết là hàng có giá trị xa xỉ, chưa kể đến món đồ nằm bên trong.

Cô vừa nghĩ đến đây, Tưởng Chiêu Anh liền mở hộp gỗ sưa đỏ ra, bên trong là một chiếc vòng tay phỉ thúy. Nó có màu xanh biếc, vẻ bề ngoài trong suốt sáng bóng không tùy vết, đường vân hoa văn tinh xảo, hàm lượng nước no đủ. Cảm giác mượt mà như dải lụa xanh bồng bềnh dưới làn nước trong vắt.

Mạnh Ly cũng biết một chiếc vòng tay tốt sẽ có giá khiếp hồn như thế nào, vì vậy cô càng không dám nhận.

Mạnh Ly theo bản năng trốn bên người Cận Thời Dược: "Dì ơi, cháu thật sự không thể nhận cái này, nó quá..."

Cô vẫn chưa kịp nói ra hai chữ "quý giá" thì đã bị Cận Thời Dược nắm lấy cổ tay, chìa ra trước mặt Tưởng Chiêu Anh.

Thấy vậy, Tưởng Chiêu Anh rất ăn ý phối hợp với Cận Thời Dược, nhanh chóng đeo vòng phỉ thúy vào cổ tay Mạnh Ly.

Mạnh Ly: "..."

Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn hai mẹ con họ, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

"Sao gọi dì mãi thế? Xem ra là chê ít phải không?" Tưởng Chiêu Ảnh hù dọa con nít.

"Không phải ạ! Cháu không có ý đó!" Mạnh Ly lắc đầu nguầy nguậy.

Đối với người mắc chứng sợ xã hội mà nói, đây thực sự là một bản án tử hình. Cô nhìn Cận Thời Dược bằng ánh mắt cầu cứu.

Mà giờ phút này, Cận Thời Dược chỉ mỉm cười, im lặng theo dõi toàn bộ quá trình. Thấy việc cầu cứu không có kết quả, Mạnh Ly hít sâu một hơi, đè nén cảm giác căng thẳng và lúng túng. Cô mấp máy môi, thận trọng gọi: "... Mẹ."

Đây là lần đầu tiên trong đời cô gọi người phụ nữ khác là mẹ, cho nên ít nhiều gì cũng không được tự nhiên.

Không đúng, là rất không tự nhiên.

"Ngoan lắm." Tưởng Chiêu Anh lập tức hài lòng, không có gì gọi là không quen. Bà ấy cười tủm tỉm, đôi mắt rất giống đôi mắt hoa đào của Cận Thời Dược khi cười rộ lên: "Nếu đã sửa miệng, vậy coi như con đã nhận món quà này, không cho phép từ chối nữa."

"..."

"Dựa theo tập tục cơ bản, khi mẹ chồng gặp con dâu, đương nhiên phải tặng quà ra mắt rồi." Tưởng Chiêu Anh giải thích, "Đây là chiếc vòng tay bà ngoại Dược Dược truyền lại cho mẹ. Hiện tại Dược Dược đã kết hôn, chiếc vòng tay này cũng nên truyền lại cho cháu dâu."

Tưởng Chiêu Anh cầm xấp tiền mặt lên, còn rất tận tâm thắt một chiếc nơ xinh trên đó: "Tuy rằng tặng tiền có hơi thô tục, nhưng có một câu thế này: Đi ngàn dặm mới tìm được chân ái. Con là chân ái mà Dược Dược kiếm tìm bấy lâu. Vất vả lắm mới cưới được vợ nên phần quà này nhất định không thể thiếu."

Mạnh Ly rất cảm động, cô có thể cảm nhận được tấm lòng của Tưởng Chiêu Anh dành cho cô.

Người lớn đã mở lời, nếu cô lại từ chối thì quá không hiểu chuyện. Mặc dù món quà đắt tiền này khiến rất cô ngại nhưng cô vẫn chân thành cảm ơn: "Con... Con cảm ơn mẹ."

Cùng lúc đó, nội tâm cũng cực kỳ quẫn bách.

Lần đầu gặp mặt, người lớn đã tặng một món quà quý giá cho cô, nhẽ ra cô nên biếu lại thứ gì đó, nhưng cuối cùng chẳng có gì.

"Ngoan."

Tưởng Chiêu Anh đáp lời, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, nắm tay Mạnh Ly nhìn chằm chằm cô, dường như ngập tràn cảm thán: "Không ngờ chỉ mới chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên mẹ nhìn thấy ảnh của con đã là tám-chín năm về trước."

Mạnh Ly không ngờ tới, theo bản năng quay đầu nhìn Cận Thời Dược. Anh còn chưa mở miệng thì Tưởng Chiêu Anh đã giải thích: "Dược Dược chưa bao giờ tâm sự với ba mẹ về chuyện riêng tư của nó cả. Đó là năm nó vào năm nhất đại học. Trong lúc thu dọn hành lý cho Dược Dược, dì Trương vô tình tìm thấy một tấm ảnh dưới gối nằm của nó, cũng chính là ảnh của con."

Khi đó Tưởng Chiêu Anh mới biết hóa ra con trai mình đã biết yêu. Bà ấy vui mừng chạy đi hỏi Cận Thời Dược xem là con gái nhà ai, đã hẹn hò được bao lâu rồi, định khi nào dẫn về nhà ra mắt ba mẹ.

Mà lúc ấy Cận Thời Dược chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Cô ấy đã là bạn gái của người khác rồi."

Tưởng Chiêu Anh không ngờ kết quả sẽ như vậy, tuy rằng tiếc thay con trai mình, nhưng bà ấy cũng không để trong lòng. Ở độ tuổi dậy thì thiếu niên này, phần lớn mối tình đầu đều sẽ kết thúc trong tiếc nuối. Ấn tượng trong lòng dù có sâu sắc nhưng cũng ngắn ngủi dễ tàn, và sẽ nhanh bị lãng quên theo năm tháng.

Sau khi Cận Thời Dược bước vào cuộc sống đại học, mỗi dịp nghỉ sẽ về nhà một thời gian. Thỉnh thoảng tâm sự về chuyện trường lớp, học tập, cuộc sống sinh hoạt với Tưởng Chiêu Anh, còn chủ đề liên quan đến hàng không sẽ tìm Cận Chính Nguyên. Duy chỉ có chuyện tình cảm là chưa bao giờ nói với họ. Cận Thời Dược không nói, họ cũng sẽ không gặng hỏi. Chỉ cho rằng con trai chưa gặp được người thích hợp.

Nhưng thời gian thấm thoát trôi, ngày này qua tháng nọ, Cận Thời Dược vẫn độc thân. Có lần Tưởng Chiêu Anh không nhịn được, hỏi anh có suy nghĩ gì về chuyện yêu đương không.

Anh im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Mẹ, mẹ có thể chấp nhận việc cả đời này con sẽ không yêu hay kết hôn với một ai không?"

Lúc này, Tưởng Chiêu Anh mới nhận ra bản thân đã hoàn toàn sai lầm.

Bà ấy không nên đánh giá thấp sức nặng của mối tình đầu.

Hóa ra, cô gái trong ảnh chưa bao giờ rời khỏi trái tim con trai bà. Tấm ảnh đó vẫn luôn được nó giữ ở bên mình.

Cận Thời Dược không nhắc tới, nhưng cũng không quên.

Thậm chí sau đó, nó còn lặng lẽ chạy về Nam Thành trong quá trình huấn luyện tại trường Hàng không Hoa Kỳ chỉ vì muốn xử lý một gã giảng viên trường Đại học Sư phạm Nam Thành.

Tất cả họ đều bị sốc trước hành vi khác thường của Cận Thời Dược, khi được hỏi lý do tại sao, thằng bé chỉ nói: "Loại súc sinh này không xứng đáng làm thầy, con nên giết quách nó đi."

Một người trước giờ vốn luôn lịch sự, nhã nhặn bỗng nhiên thốt ra những lời dã man và cực đoan. Nó đủ để chứng minh rằng mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Trong quá trình điều tra, camera giám sát vào ngày xảy ra vụ việc được đặt trong văn phòng nhà trường.

Trước khi Cận Thời Dược bước vào, nó còn lịch sự gõ cửa.

Bề ngoài của gã giảng viên trông khá thân thiện, khoảng độ năm mươi tuổi. Đeo mắt kính, ăn mặc tương đối trẻ, áo sơ mi Polo phối với quần jean. Đứng trước mặt gã là một sinh viên nữ, đang cúi đầu nghe gã nói. Cô gái ăn mặc rất kín đáo, dù không lộ da thịt nhưng vẫn làm gã nổi máu sở khanh giở trò đồi bại, gã vuốt ve cổ tay và bả vai cô gái, tỏ vẻ quan tâm: "Sao lại gầy thế này? Em nên ăn uống nhiều hơn, cẩn thận kẻo suy dinh dưỡng thì không hay."

Cô gái co rúm vai lại, không dám hó hé nửa lời. Các giảng viên khác có mặt tại văn phòng lúc đó đều hiểu rõ nhưng không ai đứng ra ngăn cản.

Cận Thời Dược lập tức xông tới, gọi thẳng tên gã.

Gã mỉm cười hiền lành: "Là tôi. Anh bạn, em tìm tôi có việc gì sao?"

"Là ông?"

Cận Thời Dược chộp lấy laptop trên bàn đập nát: "Nếu là ông thì đi chết đi."

Cô gái vừa rồi sợ tới mức liên tục lùi về sau, trước cửa văn phòng chen đầy người hóng hớt.

Cận Thời Dược đá vào ngực đối phương, lực mạnh khiến gã đập lưng vào tường rồi dội ngược ra. Từng cái ghế nhựa trên mặt đất đều bị ném về phía gã.

Gã giảng viên bị đánh đến mức không thể chống cự, cố gắng nói: "Mày... Mày phạm pháp..."

"Thời điểm ông quấy rối nữ sinh, sao ông không nghĩ như vậy hả?"

"Đây là cách ông quấy rối cô ấy có phải không!" Cận Thời Dược càng xuống tay hung hãn hơn.

Gã giảng viên bị đánh chính là kẻ thường xuyên quấy rối tình dục nữ sinh và dùng chuyện đánh rớt môn để uy hiếp các nữ sinh quan hệ với gã. Sau khi sự việc nổ ra, rất nhiều sinh viên nữ đã đứng ra trình báo toàn bộ sự việc. Gã giảng viên bị nhà trường tịch thu bằng cấp, cả đời không thể hành nghề giáo viên được nữa. Gã cũng bị pháp luật kết án và trừng phạt thích đáng.

Tuy rằng về tình có thể tha thứ, nhưng Cận Thời Dược vẫn phải nhận hình phạt đầu tiên trong sự nghiệp phi công của mình vì tự ý rời khỏi đơn vị trong quá trình huấn luyện.

Tưởng Chiêu Anh cảm thấy không ổn nên đã bí mật điều tra mà không nói cho Cận Thời Dược.

Cô gái trong ảnh mặc váy trắng ngồi trước cây đàn piano. Qua điều tra, bà ấy biết được cô gái đó tên là Mạnh Tinh, chỉ có điều người này học đại học tại một ngôi trường danh tiếng hàng trăm năm chứ không phải Đại học Sư phạm Nam Thành. Mà người học tại Đại học Sư phạm Nam Thành lại là em gái song sinh của Mạnh Tinh - Mạnh Ly.

Hơn nữa, Mạnh Ly cũng là một trong số những sinh viên nữ tố cáo gã giảng viên đồi bại đó.

Cận Thời Dược đột ngột xuất hiện tại Đại học Sư phạm Nam Thành nhất định là có liên quan đến Mạnh Ly.

Dù là song sinh, nhưng Tưởng Chiêu Anh tin rằng con trai mình sẽ không bao giờ nhận sai người mình thích.

Cho nên, bà ấy chắc chắn người Cận Thời Dược thích chính là Mạnh Ly.

Bà ấy rất tò mò, không biết Mạnh Ly là kiểu con gái như thế nào mà lại khiến Cận Thời Dược nhớ mãi không quên.

Vì vậy, bà ấy đã tìm người điều tra ngắn gọn về Mạnh Ly.

Là một cô gái rất giản dị.

Siêng năng, nghiêm túc, chăm chỉ.

Ngoài việc học, cô còn làm việc bán thời gian mỗi ngày.

Hơn nữa, thành tích học tập cũng cực kỳ tốt. Tưởng Chiêu Anh không hiểu, tại sao cô gái này lại vào Đại học Sư phạm Nam Thành trong khi điểm thi đại học về mặt lý thuyết có thể giúp cô vào Đại học Nam Đại.

Bà ấy cảm thấy tiếc cho đứa trẻ này.

Tiếc thì tiếc, nhưng cũng không thể làm gì khác.

Cận Thời Dược nói, rất có thể cả đời sẽ không yêu và kết hôn với một ai. Ngoài sự tiếc nuối, Tưởng Chiêu Anh càng cảm thấy đau lòng hơn, đau lòng cho con trai mình. Người tiếc nuối nhất, phải là Cận Thời Dược mới đúng.

Nhưng nếu Cận Thời Dược không có duyên với cô gái này thì cũng không thể cưỡng cầu.

Còn về chuyện tương lai, dù sao đó là cuộc sống của chính nó, nó có quyền quyết định.

Là bậc cha mẹ, họ đương nhiên tôn trọng mọi lựa chọn của con mình.

Ban đầu Tưởng Chiêu Anh thật sự cho rằng cả đời này Cận Thời Dược sẽ sống cô đơn một mình. Nhưng điều bất ngờ là cách đây không lâu, nó đột nhiên chạy về nhà, nhờ bà ấy giúp đỡ để hỏi cưới một cô gái.

Mà cô gái đó, chính là Mạnh Ly.

Ngay giây phút ấy, Tưởng Chiêu Anh vui mừng khôn xiết, nhẹ nhõm có, thỏa mãn có, kích động có.

Bà ấy thực sự hạnh phúc khi con trai đã đạt được ước nguyện.

Mặc dù quá trình này mất tới chín năm.

Nhưng may mắn thay, mọi người đều hài lòng với kết quả này.

"Dược Dược thông báo với ba mẹ rằng nó sẽ kết hôn với con, hại ông bà già này nôn nóng không thôi. Còn nghe đâu nó đến Cục dân chính ngồi đợi từ ba- bốn giờ sáng." Tưởng Chiêu Anh tiết lộ tin sốt dẻo: "Nó còn bảo với ba nó, mặc kệ hôm đó xảy ra chuyện gì cũng phải đi kết hôn."

Mạnh Ly tiếp nhận hết thông tin này đến thông tin khác.

Khi thì ảnh chụp, khi thì chuyện anh đến Cục dân chính từ sáng sớm. Những điều này thực sự khiến cô không phản ứng kịp.

Trước mặt cô, Cận Thời Dược luôn là một người không biết xấu hổ, ấy vậy mà lúc này lại bị cái nhìn của cô làm cho đỏ mặt.

"Không phải khen chứ Dược Dược nhà chúng ta rất biết tranh thủ cơ hội, nó ấy à, dám đưa mẹ đến nhà..."

"Mẹ, mẹ đừng gọi con là Dược Dược nữa có được không?"

Tưởng Chiêu Anh vẫn muốn tiếp tục tung tin nóng, nhưng Cận Thời Dược đã không chịu được nữa mà cắt ngang. Anh đổi chủ đề, ngăn cản Tưởng Chiêu Anh tiếp tục vạch trần kế hoạch theo đuổi vợ của mình. Giọng điệu nghe có vẻ khá bài xích, còn mang theo chút bất mãn trong đó.

Tưởng Chiêu Anh hiểu ý của con trai nên không tiết lộ nữa, hùa theo lời anh nói: "Mẹ gọi bao nhiêu năm nay, bây giờ mới không vui hả?"

Lỗ tai của Cận Thời Dược vẫn ửng hồng, anh khoác vai Mạnh Ly, tự tin hất cằm, dựa sát vào người cô: "Đó là đương nhiên, chỉ có vợ con mới được gọi con như thế."

"Hây da, đây là "có vợ quên mẹ" trong truyền thuyết đó sao?" Tưởng Chiêu Anh cười không khép miệng được, trêu ghẹo đôi vợ chồng trẻ.

Mạnh Ly đỏ mặt, ho khan.

Tưởng Chiêu Anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi túi xách: "Phải call video khoe ba con mới được."

Nói xong, bà ấy call video cho Cận Chính Nguyên.

Cận Chính Nguyên đang đi công tác ở London, chênh lệch múi giờ với Trung Quốc tám tiếng. Lúc này ở London chỉ mới năm giờ sáng, nhưng ngay khi vợ gọi đến, ông ấy liền trả lời.

Qua màn hình, Cận Chính Nguyên đang trong trạng thái ngái ngủ, áo ngủ rộng thùng thình để lộ gần hết khuôn ngực, mơ màng hỏi Tưởng Chiêu Anh: "Sao vậy vợ?"

"Sao anh còn ngủ? Không phải người ta hay nói càng lớn tuổi càng ngủ ít sao?" Tưởng Chiêu Anh che màn hình điện thoại, thúc giục: "Mặc quần áo đàng hoàng vào, con dâu đang ở đây này."

Cận Chính Nguyên lớn hơn Tưởng Chiêu Anh gần mười tuổi, Tưởng Chiêu Anh thường xuyên lấy chuyện tuổi tác của ông ấy ra chọc ghẹo, mà Cận Chính Nguyên lại chưa bao giờ tức giận vì điều đó.

Sau khi phàn nàn theo thói quen, Tưởng Chiêu Anh cúp điện thoại.

Sau gần hai phút, Cận Chính Nguyên gọi tới.

Kết nối cuộc gọi, ông ấy đã ăn mặc chỉnh tề, đồ vest với giày da, còn bôi keo vuốt tóc, tỉ mỉ không cẩu thả.

"Anh nhìn này, em đến thăm con trai với con dâu." Khi Tưởng Chiêu Anh đối mặt với chồng mình, giọng nói trở nên tinh nghịch trẻ con, khoe mẽ với chồng.

"Không phải đã nói sẽ đợi anh về đi cùng sao?" Cận Chính Nguyên bất mãn.

"Ai biết anh về khi nào." Tưởng Chiêu Anh chĩa ống kính về phía Mạnh Ly và Cận Thời Dược.

"Bạ ạ." Cận Thời Dược vẫy tay tượng trưng với Cận Chính Nguyên.

Mạnh Ly lại trở nên căng thẳng, thậm chí còn lo lắng hơn cả khi đối mặt với Tưởng Chiêu Anh. Mái tóc chấm bạc của ba Cận Thời Dược càng làm tăng thêm sự uy nghiêm sõi đời. Nhưng khi mỉm cười với Mạnh Ly, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, dáng vẻ nghiêm nghị áp lực trước đó không còn nữa, trở nên hiền lành và dễ gần hơn.

Mạnh Ly hồi hộp thì cơ thể sẽ cứng đờ, tư thế đứng hệt như tham gia quân sự. Giây tiếp theo, cô lại bắt đầu cúi gập người, may là Cận Thời Dược đã kịp thời ngăn cản.

Cô hé miệng, mấp máy môi hồi lâu, vừa định gọi "Ba" như Cận Thời Dược thì Tưởng Chiêu Anh đã nhanh chóng ngăn cản, nghiêm túc không khoan nhượng: "Không được! Đừng gọi ông ấy là ba. "

Tưởng Chiêu Anh dùng những lời mà con trai bà vừa nói: "Sao có thể dễ dàng như thế được? Phải có phí sửa miệng chứ?"

"..."

Khoe khoang thế này vẫn chưa đủ, sau khi gọi điện thoại xong, Tưởng Chiêu Anh đã nhờ dì Trương chụp ảnh nhà ba người. Bà ấy đứng giữa Cận Thời Dược và Mạnh Ly, thân mật khoác tay Mạnh Ly.

Tiếp đó nữa, bà ấy đăng một bài viết trên vòng bạn bè: [Ảnh gia đình.]

Cận Chính Nguyên:...

*

Ba người ăn cơm trưa tán gẫu một lát. Sau đó Tưởng Chiêu Anh rời đi, dù sao công việc cũng bận rộn, không thể ở lại lâu. Nhưng phải công nhận là bà ấy rất thích Mạnh Ly, lúc rời đi còn hứa hẹn rất nhiều lần rằng khi nào có thời gian sẽ đến thăm cô.

Cận Thời Dược và Mạnh Ly tiễn Tưởng Chiêu Anh ra đến cửa, xe của Tưởng Chiêu Anh dần dần lăn bánh đi xa mới chậm rãi bước vào nhà.

Chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay quý giá đến mức ngay cả chạm vào cũng phải cẩn thận, Mạnh Ly cảm thấy tay mình quá nặng, không dám cử động vì sợ bị va đập.

Nhớ lại từng chi tiết về cuộc gặp gỡ vừa rồi của họ, trái tim Mạnh Ly ấm áp không tả xiết.

Cô không khỏi nắm chặt tay Cận Thời Dược, nhẹ nhàng nói: "Ba mẹ anh tốt quá."

Cô vốn cho rằng một gia đình như Cận Thời Dược đây, ba mẹ anh nhất định sẽ là kiểu người nghiêm khắc kiệm lời. Nhưng nào có ngờ rằng trái ngược hoàn toàn với những gì cô tưởng tượng. Họ bình dị, gần gũi và thân thiện. Mặc dù Cận Chính Nguyên trông có vẻ khó tính, nhưng khi nói chuyện với cô ông sẽ mỉm cười hiền từ, không hề tỏ vẻ bề trên.

Tưởng Chiêu Anh càng khỏi phải nói, ấm áp nhiệt tình. Mạnh Ly có thể nhìn ra được, tình cảm và sự hài lòng của Tưởng Chiêu Anh dành cho cô là chân thành, điều này thể hiện qua từng ánh mắt và hành vi của bà ấy.

Họ không dò hỏi hộ khẩu nhà cô, gia đình cô thế nào, cô làm nghề gì, trình độ học vấn ra sao.

Tựa như một gia đình bình thường. Mang đến cho Mạnh Ly ảo giác rằng cô đã sớm là một thành viên trong gia đình.

Cận Thời Dược từng nói, ba mẹ anh là những người có tư tưởng hiện đại, sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của anh.

Đến tận lúc này cô mới tin lời anh nói là sự thật.

Không khí gia đình của anh quá tốt, cô có thể nhìn ra anh đã lớn lên trong môi trường đầy đủ tình yêu thương. Rốt cuộc cô cũng cảm nhận được, tình thương đến từ gia đình là như thế nào.

Loại bầu không khí này đẹp đẽ đến mức không chân thực. Có ba mẹ như vậy, khó trách sinh ra một Cận Thời Dược tốt tính và giỏi giang thế này.

"Là ba mẹ của chúng ta."

Cận Thời Dược nhấn mạnh.

Chỉ vài chữ đơn giản nhưng dường như ẩn chứa sức mạnh vô biên.

Cho cô thêm ấm áp, cho cô thêm tự tin, và cho cô thêm tình yêu.

Mạnh Ly gật đầu: "Vâng."

Cận Thời Dược nắm tay cô, nhìn cô rồi điềm nhiên hỏi: "Em có mang theo sổ hộ khẩu không?"

Mạnh Ly thành thật trả lời: "Có, là do em về nhà trộm sổ hộ khẩu nhưng quên trả, vì vậy mới bị mẹ em phát hiện rồi gọi điện thoại đến."

"Chút nữa chúng ta sẽ chuyển hộ khẩu của em sang nhà anh."

Anh nhướng mày, đuôi mắt hếch lên trông kiêu ngạo vô cùng: "Đã là người của anh, đương nhiên tên em phải nằm trong hộ khẩu nhà anh rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play