Cô nhìn lấy biểu cảm như kiểu cô còn không ngồi xuống thì anh sẽ xử phạt cô ngay tại chỗ vậy.

Giọng của cô cũng đột nhiên hơi run run.

“Cậu còn chuyện gì sai bảo tớ hả”
Bàn tay thon dài sạch sẽ của anh đưa tay với lấy ấm trà ,rót vào hai ly,một ly đẩy về phía cô.

Còn mình thì nâng ly còn lại lên nhấp một ngụm.

Phong thái trang nhã này hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lưu manh của anh.

Nhưng nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.

Lục Viễn nhìn lấy khuôn mặt đang nơm nớp ngồi ngay ngắn trên ghế thì lên tiếng.

“Cậu không có gì muốn nói sao ?”
Thẩm Đường hơi khó hiểu nhìn anh,rồi chợt nhớ đến cô còn đang cố tránh né anh mấy ngày vừa qua ,ý của anh chắc là vì việc này đi.

Càng nghĩ thì cô càng cảm thấy vấn đề nằm ở bản thân mình,tự cô suy nghĩ tự cô buồn bực rồi mới tránh mặt của anh.

Anh cũng không làm gì có lỗi với cô cả.

Nhưng mà anh còn mặt nặng mặt nhẹ với cô đấy ,coi như lần này cô rộng lượng tha thứ cho anh vậy.

Đôi môi anh đào của Thẩm Đường khẽ mỉm cười,ánh mắt không được tự nhiên nhìn loạn xạ trên trần nhà.

“Tớ với cậu có chuyện gì sao,không có mà.

Đúng không ?”
Anh quan sát nét mặt của cô gái nhỏ,biết là cô không giận mình nữa thì mới vui vẻ nhướng mày.

“Đúng thật là không có chuyện gì cả.

Cậu về được rồi,đừng quên nhiệm vụ ngày mai “
Vừa dứt câu thì anh liền đưa chân lên ghế ,nằm nhoài xuống.

Đôi chân của anh quá dài nên không có đủ chỗ để,dứt khoát kê ra hẳn ngoài rìa của Sofa.

Thấy người bên cạnh còn chưa đi mà cứ nhìn anh chăm chú,anh hơi nghiêng đầu qua hỏi.

“Cậu còn chuyện gì sao?”
Quả thật là cô có điều muốn hỏi anh thật,mấy bữa nay nó cứ nằm trong lòng cô khó chịu không thôi.

Dù sao anh cũng biết cô thích anh mà.

Thẩm Đường cũng không e ngại gì hết liền hỏi thẳng.

“ Cậu cùng Triệu Vi là có mối quan hệ gì thế?”
“Bạn bè bình thường thôi”
Lục Viễn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô thì hơi ngờ ngợ,anh cùng với Triệu Vi còn có loại quan hệ nào ngoài bạn bè sao.

Suy nghĩ chưa dứt thì liền nghe giọng nói có hơi nhỏ của cô nhưng anh nghe rõ ràng từng chữ.

“Vậy sao cậu với cậu ấy lại ôm nhau cơ chứ.

Này mà là bạn bè bình thường sao”

“!.


Anh còn đang nằm nhoài ra ghế hơi nghiêng đầu uống ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống liền ho khan sặc sụa.

Ôm cái gì cơ,anh với Triệu Vi ôm nhau?anh chợt nhớ lại cảnh tượng trong phòng bếp hôm ấy thì liền hiểu ra.

Cô nhóc này là đang ghen đây mà anh không vạch trần cô liền nhỏ giọng giải thích.

“Hôm đó là Triệu Vi đứng không vững tớ chỉ tiện tay đỡ thôi.

Cậu nhìn thế nào mà ra tôi với cậu ấy ôm nhau thế?”
Thẩm Đường nhìn anh rồi khẽ à một tiếng,vẻ mặt nhìn vào biết ngay là không tin lời anh nói mà.

Cô cũng không tiện hỏi thêm nhiều nữa để anh nghỉ ngơi rồi mình đi về.

Bước xuống phòng khách thì liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Triệu Vi.

Cô chẳng thèm quan tâm cứ thế bước về phía cửa chính.

Vừa bước chân vào cổng nhà thì thông báo điện thoại của cô liền reo lên.

Thẩm Đường hơi chán nản lôi điện thoại ra xem.

Thì liền thấy Lục Viễn gửi một đoạn video cũng không nhắn thêm gì cả.

Thẩm Đường nhấp vào xem video.

Là camera trong căn phòng bếp.

Hình ảnh trong video sắc nét nhìn rõ mọi ngóc ngách.

Xem xong đoạn video môi cô không tự chủ mà kéo tới tận mang tai,vui vẻ để đâu không hết.

Thì ra là cô hiểu lầm anh rồi,cô còn tưởng anh cùng với Triệu Vi kia là loại quan hệ đó chứ.

Thẩm Đường vui vẻ nhét điện thoại lại vào túi rồi tung tăng bước vào nhà.

Trong phòng khách ba mẹ cô đang ngồi ở bên trong,vẻ mặt còn nghiêm túc có hơi căng thẳng.

Sao nay ba mẹ cô về nhà sớm vậy chứ,Thẩm Đường tò mò chạy lại ngồi kế bên mẹ cô hỏi nhỏ.

“Mẹ! sao nay về sớm thế.

Mà mẹ này sao nhìn vẻ mặt của ba có hơi khó ở thế kia”
Nói thì nói nhưng cô sợ ba cô nhất nhà đó,vừa thấy không khí khác lạ thì cô chỉ dám qua hỏi nhỏ mẹ thôi.

Mẹ cô nhìn con gái rồi khẽ thở dài,kéo lấy sấp tài liệu trên mặt bàn đưa cho con gái.

Đôi mắt bồ câu của cô chớp liên tục vẻ mặt kì quái nhìn tài liệu trong tay mình.

Cô trịnh trọng mở ra xem rồi đọc lướt qua.

Càng xem cô càng chăm chú hơn,cẩn thận từng li từng tí đọc từng câu chữ.

Xem qua một lúc lâu cô lại hướng mắt nhìn ba mẹ mình rồi lại cúi đầu xem lại lần nữa.

Thẩm Đường khó tin nhìn lấy tờ giấy trong tay,mắt trợn tròn lên thiếu điều là hét toáng lên thôi.

“Mẹ! cái này,con không nhìn lầm chứ.

Là thư thông qua xét tuyển của POR đấy.

Mẹ! mẹ mau nhéo con mấy cái đi”
Niềm vui sướng tràn ngập trong khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ,niềm vui không giấu nổi mà tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.

FPOR là trường đào tạo nghành Mỹ Thuật nằm trong top 2 cả Thế Giới đó.

Cô đã nộp hồ sơ xét tuyển từ năm cô học lớp 8 đấy,không chỉ nộp hồ sơ không thôi nhưng mỗi năm cô phải gửi đều đặn 5 bản vẽ để trường xét tuyển.

Ước mơ của cô,bây giờ cô không thể dùng được câu từ nào để miêu tả được niềm vui sướng này nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play