Sau khi xác định La Tứ Thiếu sẽ không chạy trốn nữa, Hình Thiên bắt đầu an bài thuộc hạ thân tín hộ tống y đến kinh thành, bản thân hắn thì ở lại giải quyết sự tình của Kim Bảng sơn trang.
Nói đến cũng thật trùng hợp, La Tứ Thiếu sau một hồi đi lạc trong thành Kinh Châu thì may mắn gặp được xa phu kia, vốn định thuê hắn chở đi kinh thành luôn, nhưng người ta đang có việc trong người không thể không hoàn thành, y lại lười tìm người khác nên đành theo hắn vòng vèo một chuyến, không ngờ đi một hồi lại đi qua địa bàn đang có mặt Hình Thiên.
Vậy nên lúc Hình trang chủ nhận được tin báo có người biết tung tích của La Tứ Thiếu, hắn vô cùng mừng rỡ, đồng thời cũng hi vọng đây không phải là tin thất thiệt.

Hắn không chờ được đích thân tìm tới khách điếm xem thử.

Hên là hắn đã tới kịp lúc, nếu không phu nhân của hắn đã bị người khác nhúng chàm rồi.
Hình trang chủ chưa bao giờ lo lắng hãi hùng như vậy, hắn lúc đó vừa tức vừa sợ, cảm giác đó cứ quanh quẩn mãi đến lúc bọn họ động phòng mới vơi bớt đi.
Sau khi ăn sạch La Tứ Thiếu không còn một mảnh vụn, Hình Thiên liền triệt để chìm đắm trong bể dục tình.

Hắn dùng lý do bọn họ sắp phải xa nhau, mặt dày lôi kéo đè y ở trên giường làm suốt một ngày một đêm.

Làm đến mức La tiểu mỹ nhân không chịu nổi nữa cho hắn một đấm, hắn mới miễn cưỡng rút ra.
"Phu nhân ngày mai đi rồi, vậy mà cũng không chịu cho ta sắc mặt tốt."

La Tứ Thiếu lười biếng nằm trên giường, đôi mắt nhạt màu bởi vì vừa trải qua một trận hoan ái mãnh liệt mà có chút phiếm hồng long lanh, vô cùng dụ người bắt nạt.

Y cũng không thèm quan tâm đến vẻ tội nghiệp của người nào đó, nhắm mắt muốn ngủ.

Hình Thiên lại đứng dậy bế y xuống giường, cất giọng cưng chiều:
"Trước tắm rửa một chút rồi hãy nghỉ ngơi."
La Tứ Thiếu hệt như cọng bún mềm nhũn nằm trong lòng hắn, mày khẽ nhíu một chút rồi lại buông ra.
Tên nam nhân chết tiệt này có thể để y tắm đàng hoàng mới là lạ.

Nhưng mà y mệt rồi, không hơi sức đâu mà đấu với hắn nữa, kệ mẹ hắn muốn làm gì thì làm đi.
Sự thật chứng minh La tiểu mỹ nhân không hề nghĩ sai, Hình Thiên ôm người đi tắm rửa mất một canh giờ, khỏi nói cũng biết là tắm như thế nào, quả thực chỉ có thể dùng hai từ sắc lang đến hình dung.
Hình Thiên tắm xong ôm La Tứ Thiếu đã mệt mỏi thiếp đi đặt xuống giường, thân hình cao lớn được ánh nến chiếu lên tạo thành cái bóng dài đổ xuống bao phủ cả người thiếu niên.

Hắn khẽ vuốt ve bờ môi sưng đỏ ướt át của người dưới thân rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
"Làm sao bây giờ, ta thật không nỡ để phu nhân đi chút nào." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mỹ nhân say ngủ không buồn đáp lại hắn.

Hình Thiên cười nhẹ, vén chăn lên chui vào ôm lấy thiếu niên kéo sát vào lòng.
Ngày hôm sau, La Tứ Thiếu được ba bốn ảnh vệ của Hình phủ hộ tống lên đường.

Hình Thiên phái một trong những tâm phúc giỏi nhất của mình là Ảnh Tam đi theo trợ giúp đồng thời bảo vệ y.
La Tứ Thiếu hiếm khi ban cho hắn ánh mắt hòa nhã lúc này trong mắt lại hiện lên vẻ phức tạp, gương mặt không cảm xúc nhìn hắn muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Hình Thiên câu môi cười: "Phu nhân nhớ bảo trọng, đợi vi phu đến tìm ngươi."
La Tứ Thiếu chớp mắt nhìn hắn, hơi mất tự nhiên gật đầu một cái, sau đó lên xe ngựa được chuẩn bị cho y.

Hình Thiên dõi theo phương hướng chiếc xe rời đi, khóe môi không dấu vết nhẹ cong lên.
Phu nhân của hắn...!hình như cũng không phải là không để ý đến hắn nha.

Đúng là một dấu hiệu tốt!
***
Trong lúc La Tứ Thiếu đang trên đường đến kinh thành, đám người La Nhất Phong ở Bình An hầu phủ cũng đã cứu được bằng hữu của La trại chủ ra khỏi thiên lao.
Vốn làm xong chuyện này bọn họ đã có thể an tâm trở về núi, nhưng Bình An hầu lại một lần nữa nhờ vả, còn "dùng" đến cả con gái bảo bối để giữ chân La Nhất Phong.

Rốt cuộc bọn họ vẫn chưa thể rời đi.
La Nhất Phong đối với việc này cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn và tiểu thư nhà Lê hầu gia lưỡng tình tương duyệt, hiện tại nhạc phụ tương lai đang ở trong tình thế bất lợi, hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ đi.
Lão đại hắn đã không thể rời đi, mấy người La Nhị Gia đương nhiên cũng chỉ có nước ở lại cùng nhau lăn lộn.
Tuy nhiên, thế lực của thừa tướng đã vượt ra khỏi tầm dự liệu của bọn họ.

Tới khi đám người La Tứ Thiếu đến được kinh thành, nhìn đến Bình An hầu phủ cũng không khỏi hết hồn.
"Công tử, đã đến nơi rồi." Ảnh Tam chắp tay cung kính nói với La Tứ Thiếu đang ngồi bên trong xe ngựa.

Lát sau, một bóng dáng nhanh nhẹn vén rèm che nhảy xuống.
La Tứ Thiếu mặc một thân y phục gọn nhẹ màu thiên thanh, sắc trắng ở trong màn đêm vô cùng nổi bật, hoàn toàn bất đồng với những ảnh vệ đi cùng.
Bọn họ tới đây vừa đúng trời tối, y cảm thấy bồn chồn nên bỏ qua ý kiến đến phân đường ở kinh thành nghỉ ngơi của Ảnh Tam, trực tiếp tìm đến Bình An hầu phủ luôn.
La Tứ Thiếu nhìn cánh cổng đóng chặt phía trước, lại nhìn Ảnh Tam nói: "Ngươi gõ cửa thử xem."
Ảnh Tam liếc mắt ra hiệu cho một thanh y nam tử bên cạnh, người nọ liền tiến lên gõ cửa.

Một lát sau y quay lại chắp tay nói:
"Không thấy ai ra mở cửa, chúng ta có xông vào luôn không ạ?"
Không đợi Ảnh Tam trả lời, La Tứ Thiếu đã bình tĩnh đáp: "Nhảy tường đi."
La tiểu mỹ nhân quả nhiên không hổ là sơn tặc, mấy cái kiểu cách đường đường chính chính kia đúng là không quen chút nào.
Ảnh Tam: "..."
Không sao, trang chủ phu nhân thích là được..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play