Buổi tiệc nhanh chóng kết thúc trong sự ngỡ ngàng của khách khứa, nhưng đây là ý của thiếu tướng, dù bất mãn họ cũng không dám thể hiện ra mặt, huống chi có lẽ có tình huống đặc biệt nên anh mới giải tán họ, nói không chừng anh đang bảo vệ họ đấy.

Đương nhiên Dạ Phong và Lê Gia Bảo cũng đi, Lâm Tử Sâm đuổi theo phía sau họ, cho đến khi chiếc xe rời khỏi dinh thự, anh vẫn đứng đó thật lâu không nhúc nhích.

Hôm đó anh ngồi trong phòng nhìn về phía ảnh chụp chung của một nhà ba người không chớp mắt, sau đó khóe môi cong lên, giọng cười trầm thấp u ám vang vọng khắp căn phòng.

Gia Bảo của anh vẫn còn sống! Vậy mà đám người kia cứ nói cậu đã chết rồi.

Ha ha…
Thật tốt quá!
Lâm Tử Sâm cười đến mức khóe mắt ứa lệ, thật không biết đây là nước mắt sinh lý hay tâm lý nữa.

Sáng hôm sau anh xin cho bé Đậu nghỉ một ngày rồi bế thằng bé đi thẳng tới biệt thự của Dạ Phong.

Lúc Lê Gia Bảo mở cửa ra đã thấy một lớn một nhỏ mỏi mắt trông mong nhìn mình.

“Ba Bảo! Hu hu… đúng là ba Bảo rồi! Ba Bảo chưa chết.


Lê Gia Bảo: …
Đây là con cái nhà ai mà không lễ phép như vậy? Đến nhà người ta khóc lóc trù ẻo chủ nhà chết, nếu không phải cậu là người yêu trẻ con thì đã sớm tức giận rồi.

Nhìn sang Lâm Tử Sâm đứng bên cạnh, cậu khẽ nhíu mày, đứa bé này có lẽ là con trai của anh, hôm nay anh ôm nó đến làm gì?

“Sao anh lại tới?” Lê Gia Bảo nhíu mày hỏi.

Giọng điệu của cậu lộ rõ vẻ chán ghét, bé Đậu thấy vậy càng khóc to hơn.

“Hu hu… ba Bảo không thương bé Đậu nữa, ba Bảo ghét con rồi…”
Bé Đậu khóc to khiến Lê Gia Bảo luống cuống, Lâm Tử Sâm nghiêng người về trước, đứa nhỏ lập tức nhào vào lòng cậu.

Cậu luống cuống tay chân ôm lấy đứa nhỏ, nó tựa đầu vào vai cậu khóc nức nở khiến người ta nghe mà thương.

Lê Gia Bảo vỗ lưng nó dỗ dành:
“Ngoan… đừng khóc ba thương…”
Đột nhiên Lê Gia Bảo khựng lại, đôi mắt mở to không dám tin vào những gì mình vừa nói.

Cứ như thể cách xưng hô này là thói quen ăn sâu vào xương máu, chỉ cần buộc miệng thì có thể thốt ra vậy.

Lâm Tử Sâm cong môi, anh biết ngay mà, cậu thương bé Đậu như vậy, cho dù mất trí nhớ thì bản năng cũng sẽ khiến cậu yêu thương lo lắng cho nó thôi.

Anh nhìn vào bên trong biệt thự, lâu như vậy mà Dạ Phong vẫn chưa đi ra thì có lẽ anh ta không ở nhà, cơ hội của anh tới rồi.

“Gia Bảo, anh có thể nói chuyện với em một chút được không?”
Lê Gia Bảo vốn muốn từ chối nhưng một phần vì bé Đậu cứ bám lấy cậu không buông, một phần khác vì nhớ lời dặn dò của Dạ Phong, cậu bèn gật đầu để anh vào trong nhà.

Cậu lạnh lùng nhìn anh, hỏi:
“Có gì xin ngài thiếu tướng cứ nói thẳng.


Dứt câu cậu nhìn sang bé Đậu cứ ôm eo mình không buông, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng không hiểu sao cậu lại không thể ghét bỏ thằng bé, thậm chí còn cảm thấy rất thích nó.

Nghĩ đến đây Lê Gia Bảo vô thức giơ tay lên véo nhẹ vào gò má đầy thịt của nó yêu thích không thôi.

Lâm Tử Sâm mỉm cười nói:
“Gia Bảo, nếu anh nói em là vợ của anh, còn bé Đậu là con của em, em có tin không?”
Lê Gia Bảo ngẩng đầu lên, đầu lông mày nhíu chặt tức giận nói:

“Ngài thiếu tướng đùa quá trớn rồi đấy.


Rõ ràng lợi dụng chức quyền hại chết cả nhà cậu, cậu còn có thể ngồi đây bình tĩnh đối mặt với anh đã may mắn lắm rồi, lại còn bịa đặt chuyện cậu là vợ của anh nữa, đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ!
Lâm Tử Sâm đương nhiên không bỏ qua biểu cảm này của cậu, trong lòng khẽ đau nhói nhưng rất nhanh đã bị anh đè xuống rồi tiếp tục mở miệng:
“Bởi vì bé Đậu là con của em nên em mới thích nó theo bản năng, hơn nữa lời nói dối của Dạ Phong trăm ngàn sơ hở, chỉ cần em cẩn thận quan sát sẽ nhận ra ngay thôi, gã ta không phải chồng em, anh mới phải.



Lê Gia Bảo nghiến răng muốn mắng người, nhưng vẫn nhịn xuống, nói:
“Người đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi tỉnh lại là anh ấy, so với anh, tôi càng tin anh ấy hơn.


Lâm Tử Sâm siết chặt nắm đấm, rõ ràng là Dạ Phong cướp cậu từ tay anh, nếu sau khi được cứu từ vụ tai nạn mà cậu vẫn ở bên cạnh anh thì với tình trạng mất trí nhớ này, hai người có thể bắt đầu một cuộc sống mới và quên đứa nhỏ xấu số kia rồi.

“Gia Bảo, em phải tin anh, ở nơi này em có cha mẹ và em trai, còn có cả chồng con, thông tin về em đầy trên mạng, hiện tại em cứ lên mạng xem thử đi, sau khi em tìm hiểu xong rồi hãy đi theo anh, nơi này rất nguy hiểm.


Lê Gia Bảo cụp mắt che giấu cảm xúc, anh là thiếu tướng, cha mẹ em trai hay thông tin trên mạng gì đó đều có thể giả tạo, cậu sẽ không bị anh lừa đâu.

Lê Gia Bảo nhìn anh, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước, cậu nói:
“Tôi nghe nói thiếu tướng vừa mất vợ nên tâm trạng không được ổn định nhận nhầm cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu ngài cứ đặt điều về chồng tôi thì tôi xin phép không tiếp ngài nữa.

Mời ngài về cho.


Vốn dĩ theo kế hoạch Lê Gia Bảo sẽ thuận theo Lâm Tử Sâm rồi tìm cơ hội ra tay với anh, nhưng anh ngang nhiên dùng con mình để làm bàn đạp tiếp cận cậu, lại còn nói xấu Dạ Phong thì cậu thật sự không nhịn được nữa rồi.

Lê Gia Bảo đứng dậy, đáy mắt lộ ra sự quyết tuyệt.

“Quản gia, tiễn khách đi.


Dứt câu cậu xoay người đi lên lầu không quan tâm đến bé Đậu ngơ ngác gọi ba ở phía sau, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, chắc chắn anh đã dạy nó gọi cậu là ba rồi.

Đến cả trẻ con cũng không tha, thật là loại người đáng sợ.

Lâm Tử Sâm thấy bé Đậu muốn chạy theo bèn bế nó lên, thở dài nói:

“Ba Bảo tạm thời đang giận cha nên sẽ không về với cha con chúng ta được, chúng ta cùng nhau nghĩ cách xin lỗi ba Bảo nhé.


Bé Đậu lau nước mắt trên mặt rồi gật đầu thật mạnh, hóa ra là ba Bảo giận cha quái vật nên mới không để ý nó, ba Bảo vẫn còn thương nó, nó chỉ bị cha quái vật liên lụy thôi.

Mà sau khi Lâm Tử Sâm rời đi không lâu thì Dạ Phong trở về, thực tế anh ta biết rõ anh sẽ đến nên mới tránh đi, đồng thời toàn bộ cuộc đối thoại của hai người đều rơi vào tai anh ta thông qua thiết bị nghe lén.

Thái độ của Lê Gia Bảo khiến anh ta rất hài lòng, cứ đà này có lẽ cả đời cậu cũng sẽ không nhớ ra được chuyện trước kia.

Thấy Dạ Phong trở về, Lê Gia Bảo vội chạy ra đón, cậu tức tối kể lại chuyện vừa rồi, anh ta cười nói:
“Như thế là tốt nhất, Gia Bảo, đến lúc chúng ta thả lưới bắt cá rồi.


Mấy ngày tới Lâm Tử Sâm đều viện cớ đưa bé Đậu tới tìm Lê Gia Bảo để lấy thiện cảm, ban đầu cậu tỏ ra ghét bỏ anh nhưng dần dần trên mặt cũng hiện lên chút hoang mang khiến anh mừng rỡ như điên.

Đây là dấu hiệu tốt, sớm muộn gì cậu cũng nhớ ra cha con anh thôi.

Nhưng rồi một ngày nọ Lâm Tử Sâm nhận được một cuộc gọi.

Đó là cuộc gọi cầu cứu của Lê Gia Bảo, cậu lại bị kẻ ác bắt cóc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play