Lâm Tử Sâm đứng trong bóng đêm một lúc thật lâu cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi bà Ánh rời đi rồi anh vẫn đứng đó chờ bình minh ló dạng.
Quản gia bước xuống lầu, nhìn thấy anh bèn hỏi:
“Sao ngài lại thức sớm như thế?”
Lâm Tử Sâm ngước lên nhìn quản gia, đáy mắt xanh đen phờ phạc, kết hợp với biểu cảm lạnh nhạt của anh thật khiến người đối diện vô thức rùng mình.
Quản gia cũng nghe nói chuyện Lê Gia Bảo gặp nạn rồi, ông biết anh rất yêu cậu nên đau lòng là điều đương nhiên, vì thế tiến tới khuyên nhủ:
“Người đã mất rồi, ngài nén đau thương.”
Lâm Tử Sâm nhìn ông, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nếu anh trực tiếp hỏi bà Ánh chắc chắn bà ta sẽ chối, chỉ còn quản gia trông nom anh từ nhỏ này, có lẽ ông biết một số chuyện.
“Chú lên phòng tôi, tôi có chuyện muốn hỏi chú.”
Dứt câu anh xoay người đi lên lầu, quản gia lấy làm lạ cũng đi theo.
Cửa phòng đóng lại, Lâm Tử Sâm lập tức hỏi:
“Năm xưa dì Phương chết thật sự do tai nạn xe thôi sao?”
Quản gia bị hỏi bất ngờ trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, Lâm Tử Sâm bắt được sự thay đổi này, trong lòng càng thêm chắc chắn việc bà Ánh đã hại chết bảo mẫu của mình.
“Chú không phải giấu giếm, tôi chỉ cần tra lại vệ tinh năm đó thì sẽ biết được chân tướng thôi.”

Tính ra cũng đã hơn hai mươi năm rồi, khi đó anh còn nhỏ, chỉ nhìn thấy bảo mẫu đột nhiên lao ra đường rồi bị xe tông trúng tử vong chứ không nghĩ tới phải điều tra nguyên nhân, bây giờ ngẫm lại mới nhớ mẹ của anh cũng có mặt tại hiện trường.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ mẹ mình, nếu không phải chính miệng bà ta thừa nhận thì có lẽ cả cuộc đời này anh cũng không biết được sự thật.
Quản gia nghe Lâm Tử Sâm dọa cũng chỉ ngậm miệng không nói, năm xưa ông đứng cách bà chủ và bảo mẫu của anh không xa nên đã nhìn thấy bà ta đẩy bảo mẫu ra đường.
Chuyện này ông đã chôn chặt trong lòng hai mươi năm, định bụng sẽ ôm xuống mồ, ai ngờ bây giờ lại bị anh phát hiện.
Lâm Tử Sâm không biết tâm trạng của mình là thế nào, có căm phẫn cũng có thất vọng, sau cùng anh úp mặt vào lòng bàn tay, mệt mỏi nói:
“Chú có biết tại sao tôi yêu Gia Bảo đến chết đi sống lại nhưng không dám đến gần em ấy không? Là bởi vì từng người tôi yêu thương đều lần lượt rời xa tôi rồi, tôi sợ vận xui của mình liên lụy em ấy nên mới đẩy em ấy ra.

Làm nhiều chuyện như vậy, kết quả tôi vẫn đánh mất em ấy, tất cả là lỗi của tôi.”
“Không phải lỗi của ngài, ngài không có vận xui gì cả.”
Quản gia nhìn anh từng ngày lớn lên, làm sao chịu được cảnh anh tự dày vò bản thân? Huống hồ tâm trạng hiện tại của anh thật bất ổn, ông sợ anh sẽ làm điều dại dột.
Quả nhiên ngay sau đó Lâm Tử Sâm thở dài một hơi, đầu tựa vào sô pha, đôi mắt nhắm nghiền, nói:
“Hay là tôi chết đi để kết thúc tất cả nhỉ?”
“Không được! Tuyệt đối không được!”
Lần này quản gia thật sự hoảng rồi, nếu anh làm vậy thì sau này chết đi, ông ấy làm sao mà đối diện với ông chủ đây?
Vì thế ông hít sâu một hơi, quyết định nói hết mọi chuyện:
“Bảo mẫu là bị bà chủ đẩy ra đường mới bị xe tông trúng, ông chủ tử trận sa trường là vì bà chủ sợ ông chủ có con riêng bên ngoài nên lén đổi thuốc điều trị bệnh của ông sang thuốc tránh thai cho nam.

Còn nữa, lúc nhỏ ngài nuôi một con mèo tam thể, bà chủ không muốn ngài trở nên yếu đuối bèn giết chết nó, cả hoa cỏ cậu chủ trồng bà chủ cũng kêu người phun thuốc chết, về chuyện của mợ Bảo…”
Rầm!
Lâm Tử Sâm đập mạnh xuống bàn khiến quản gia giật thót mình, lời muốn nói cũng nuốt vào trong bụng.
Lâm Tử Sâm thật sự không dám tin vào những gì tai mình nghe được.

Chỉ vì lòng hư vinh ích kỷ của bản thân mà mẹ anh đã biến tuổi thơ của anh trở thành nỗi ám ảnh không cách nào xóa được.

Bà ta sợ anh yếu đuối nên giết con vật anh nuôi hoa cỏ anh trồng, bà ta lo lắng bảo mẫu cướp đi chồng con nên đẩy bà ấy ra đường cho xe đụng, bà ta muốn cha anh chung thủy nên đổi thuốc khiến ông tử trận.

Còn về việc hành hạ Lê Gia Bảo, đoán chừng là vì ép buộc anh kết hôn với omega cao quý do bà ta chọn lựa đi.
Đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ!
Bà ta muốn dùng cách thức ác liệt nhất khống chế cả cuộc đời của anh.
Quản gia thấy anh kích động như vậy, sợ xảy ra chuyện bèn khuyên:
“Thật ra bà chủ chỉ muốn tốt cho ngài thôi.”
Chẳng qua là bà ta đã làm sai cách.
“Ha ha… muốn tốt cho tôi sao? Khiến từng người tôi yêu lần lượt rời xa tôi, biến tôi thành một kẻ yêu không dám yêu, vậy mà là muốn tốt cho tôi à?”
Lâm Tử Sâm cười trong chua chát, hiện giờ “lời nguyền” đã được giải, nhưng anh lại không vui nổi.
Anh cầm điện thoại lên gọi đi, đợi bên kia bắt máy, anh lạnh nhạt phân phó:
“Cách đế quốc về phía Đông một trăm kilomet có một tòa biệt thự, đưa mẹ của tôi đến đó, lại phái thêm vài người chăm sóc bà ấy lúc tuổi già đi.”
Quản gia nghe vậy lập tức hiểu Lâm Tử Sâm đang muốn giam lỏng bà Ánh, trong lòng ảo não không thôi, nhưng ngẫm lại thì sau bao việc, đây cũng là kết cục thích đáng cho bà ta.
Lâm Tử Sâm cúp máy, quay sang nhìn quản gia, nói:
“Chú đã lớn tuổi rồi nên không cần phải ở lại dinh thự làm việc, kể cả con trai và con dâu của chú nữa, không thích hợp làm việc cho chính phủ, tôi sẽ cho chú một số tiền, cả nhà chú rời khỏi đế quốc đi.”
Biết mà không báo thì cũng là đồng phạm, quản gia sửng sốt một chút sau đó lại thở dài, cuối cùng cúi thấp đầu xuống chấp nhận phán xét dành cho mình.
Quản gia rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Tử Sâm, anh nhìn bức ảnh gia đình lúc nhỏ của mình, trái tim cảm thấy thật trống trải.
Hiện tại anh chỉ còn lại Gia Bảo và hai đứa nhỏ làm chỗ dựa mà thôi, anh phải mau chóng tìm lại câu, sau đó nói rõ mọi chuyện cho cậu nghe mới được.

Reng…
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên kéo Lâm Tử Sâm ra khỏi sương mù dày đặc đang bao vây lấy tâm trí của anh.
Người gọi tới là cấp dưới, anh bắt máy rồi hỏi:
“Đã tìm được tung tích của Gia Bảo rồi à?”
Bên kia đáp:
“Vẫn chưa, tôi gọi tới để báo cáo với ngài chuyện cha và em vợ của ngài đã đến nhận xác của phu… của người bị cháy đen trong nhà hoang mang về an táng rồi.”
Lâm Tử Sâm nhíu mày, mặc dù cái xác cháy đen không thể lấy AND nhưng cũng không tới nỗi người thân của cậu không nhận ra mà nhận người lạ về an táng như thế chứ?
Nghĩ tới đây anh vội vàng rời khỏi dinh thự lái xe đến nhà của ông Hữu.
Trước nhà treo vải tang, bên cạnh còn có vài lẵng hoa thăm viếng.
Lâm Tử Sâm tiến vào bên trong thì nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của già lẫn trẻ, ông Hữu, Lê Vệ Ca và bé Đậu quỳ trước di ảnh của Lê Gia Bảo mà rơi lệ.
Mặc dù biết họ hiểu lầm, nhưng anh vẫn khó chịu vì tang lễ này, cứ như đang trù ẻo Gia Bảo của anh mau chết vậy.
Lê Vệ Ca đang khóc đến rã người, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ của Lâm Tử Sâm, ngay lập tức ngọn lửa phẫn nộ bùng lên, mặc kệ thân phận đối phương cao quý mà nhào tới vung nắm đấm với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play