Phó Cẩn mở cửa cho Tiểu Xuyên phát hiện hai tay cậu trống trơn, anh nghi hoặc hỏi :
- Cháo đâu?
- Cháo nóng, cô Tiểu Hồng không cho con bê.
Cô ấy nói lát sẽ bê lên cho mẹ.
Cậu bé vừa nói vừa bước vào phòng, đôi mắt to tròn tìm kiếm bóng dáng mẹ.
- Ba, mẹ đâu?
- Truyền nước đổ mồ hôi lên mẹ đi tắm.
Giọng anh bình tĩnh đáp lại, mặt không biến sắc mà nói láo.
Tiểu Xuyên ngây thơ không rõ, nhưng Sở Uyển trong nhà tắm nghe thấy đã ngượng chín người.
Sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói với Tiểu Xuyên như thế chứ.
Thật xấu xa.
Cô khoác vội
áo tắm nhanh mở cửa ra, để tránh anh lại nói linh tinh với bảo bối nhỏ.
Cậu bé thấy mẹ ra liền nhanh chân chạy lại.
- Mẹ, mẹ đã đỡ chưa?
- Mẹ đã đỡ nhiều rồi.
Cảm ơn bảo bối đã quan tâm mẹ.
Sở Uyển vừa mở cửa ra, Phó Cẩn liền ngửi thấy hương thơm mát toả ra từ người cô.
Phía bên dưới anh chưa được thoả mãn liền rục rịch động đậy.
Thật muốn đè cô ra làm lần nữa.
Bên kia, hai mẹ con ríu rít nói chuyện không biết suy nghĩ xấu xa của Phó Cẩn.
Do đã hết sốt lên Sở Uyển mang Tiểu Xuyên xuống lầu ăn cháo, bỏ mặc kẻ lưu manh ở lại.
Phó Cẩn cũng không so đo, anh vào phòng tắm nước lạnh một hồi mới ra.
Khi đang định xuống lầu, chuông điện thoại lại reo lên.
Ánh mắt chán ghét nhìn chiếc điện thoại mãi, anh mới bước chân lại bàn nhìn màn hình hiển thị rồi mới nghe.
- Alo, mẹ.
- Tiểu Cẩn à, mẹ nghe Tiểu Uyển ngã xuống nước.
Có sao không con?
Bên kia giọng nói du dương tràn đầy quan tâm, lo lắng hỏi.
Phó Cẩn lạnh nhạt đáp lại :
- Dạ, cô ấy không sao.
- Vậy mẹ yên tâm rồi.
Lần trước, ba con luôn nhắc đến con.
Có rảnh thì con về thăm ông ấy một lúc.
- Vâng, cuối tuần cả nhà con sẽ về.
- Được, vậy mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn trước.
- Vâng, con còn có chút việc.
Con cúp máy đây.
- Ừ.
Phó Cẩn liền gác máy.
Đôi chân dài liền thong dong xuống lầu.
Vừa xuống lầu, Phó Cẩn liền nghe thấy giọng con trai đang khen mình.
- Ba thật giỏi.
Truyền nước cho mẹ xong, mẹ liền khỏi bệnh.
Mặt Sở Uyển ngắn tũn lại.
Chưa kịp phản bác lại Tiểu Xuyên, thì liền nghe thấy điệu cười quen thuộc vang lên.
Cô đưa mắt nhìn sang liền bắt gặp gương mặt gợi đòn của anh.
Anh vừa đi vừa nói :
- Tiểu Xuyên nói rất chuẩn.
Đôi mắt cô mở to trừng anh, Phó Cẩn cười khiêu khích nhìn cô.
- Tiểu Xuyên đi xem phim thôi.
Tiểu Xuyên liền ngoan ngoãn theo đuôi mẹ.
Biết cô đánh trống lảng, Phó Cẩn chỉ cười yêu chiều theo gót hai người.
-------------
Quán bar LS
Trong phòng trên lầu không khí vô cùng náo nhiệt, có khoảng 4 đến 5 người đàn ông khí chất mạnh mẽ đang vừa uống vừa hát say sưa.
Hoắc Minh vừa đến cũng nhập cuộc vui.
Họ đều là chiến hữu của Từ Nam lên Hoắc Minh có cơ hội gặp mấy lần.
Người đàn ông có thân hình mập đang ngồi ăn có biệt hiệu là Béo.
Người đàn ông có khuôn mặt đen nhất được gọi là Than.
Người có khuôn mặt thư sinh dáng người lực lưỡng là A Lực.
Còn người nữa là em họ của Từ Nam tên Từ Sính.
Khi A Lực đang hát hăng say, Từ Sính bỗng dành mic nhìn Từ Nam cười gian xảo nói :
- Anh, em có món quà đặc biệt muốn tặng anh.
Từ Nam nhướng mày, bình tĩnh ngồi uống rượu.
Mấy người kia thì hò hét muốn xem.
Từ Sính to giọng dẹp loạn :
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi đảm bảo quà này sẽ khiến các anh cũng hài lòng.
Hoắc Minh tò mò, mất bình tĩnh dục :
- Tặng gì thì tặng nhanh lên, cậu em nói rườm rà quá.
- Ok hãy hướng mắt lên màn hình nào.
Từ Sính nói xong liền nhấn nút điều khiển.
Trên màn hình liền xuất hiện cô gái xinh xắn, mặt lạnh tanh mặc rất nhiều bộ váy khác nhau.
Hai mắt Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp.
Tia sắc lạnh từ mắt Từ Nam phóng về phía Từ Sính.
Còn ba người kia ngớ người không hiểu gì, thắc mắc hỏi Từ Sính :
- Cậu chiếu cái này làm gì thế?
- Từ Sính, tắt.
Giọng nói lạnh lẽo của Từ Nam vang lên.
Từ Sính định giơ tay tắt thì tay Hoắc Minh cản lại giọng ngạc nhiên hỏi :
- Sao cậu lại quen cô bé này?
Từ Sinh cười ngặt nghẹo vỗ vào vai Hoắc Minh nói :
- Anh Hoắc, tất nhiên là em quen rồi.
Hơn nữa còn ngủ cùng nữa kìa.
Từ Nam đứng lên giật điều khiển ấn tắt.
Anh ấy lạnh lùng nhìn Từ Sính.
Từ Sính không chút sợ hãi cầm mic nói to :
- Người trên hình chính là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
- Đậu, thật hay giả vậy?
- Má nó, rõ ràng là bé gái mà.
- Đội trưởng hồi bé sao có thể xinh đẹp thế chứ.
Ba người đồng đội của Từ Nam xì xầm nói.
Cả người Hoắc Minh như đông cứng.
Từ Nam bất lực ngồi xuống uống rượu tiếp.
Từ Sính thì vui vẻ kể tiếp :
- Bác tôi rất thích con gái, đáng tiếc lúc mang thai lại là con trai.
Thành ra lúc nhỏ, anh ấy đều bị bác gái mặc thành con gái như thế.
Hahahaha
- Hahahaha cho tôi mấy tấm đi, tôi cầm về doanh trại khoe.
- Tôi nữa.....!tôi nữa....
Bốn người ầm ĩ nói.
Hoắc Minh thẫn thờ đi lại bên Từ Nam, giọng có chút lạ lạ hỏi :
- Cô bé kia thật sự là cậu?
Từ Nam cho anh ta một ánh mắt khinh thường, không nói gì tiếp tục uống rượu.
Hoắc Minh vội vàng nói :
- Thật sự là cậu?
Thấy Hoắc Minh cố chấp với vấn đề ấy như thế, Từ Nam đành hờ hững đáp :
- Ừ, không phải lúc đến nhà tôi cậu đã nhìn được hình rồi sao.
- Đậu mé, chẳng trách tôi cảm thấy quen.
Hoá ra.....!hoá ra là nhìn giống cậu.
Từ Nam nghi hoặc nhìn Hoắc Minh.
Cả người anh ta sán lại bên giọng thần thần, bí bí nói :
- Cậu còn nhớ chuyện sáng nãy tôi kể cho cậu không?
- Có, Phó Cẩn nhờ cậu đóng giả ba của một đứa nhỏ.
- Chính xác là ba của cô bé nhỏ.
- Việc này có can hệ gì đến tôi?
- Có can hệ lớn đến cậu là đằng khác.
Tôi từng nói nhìn cô bé khá quen quen phải không?
Từ Nam suy nghĩ xong liền gật đầu xác nhận.
Hoắc Minh nhìn anh ấy nói tiếp :
- Cô bé ấy nhìn giống hệt cậu hồi bé.
Từ Nam sững người, giọng không chắc chắn hỏi lại :
- Cậu chắc chắn?
- Chắc chắn.
Liệu cô bé có phải là...
Hoắc Minh nói bỏ dở, giọng nghi ngờ nhìn Từ Nam.
Sắc mặt Từ Nam khẽ biến đổi.
Quan hệ nam nữ của Từ Nam rất trong sạch, duy chỉ có một lần vào mấy năm trước.
Hơn nữa, cô bé ấy bằng tuổi Tiểu Xuyên, thời gian vừa trùng khớp.
Từ Nam hấp tấp hỏi :
- Cho tôi địa chỉ trường học đó.
- Ok.
Hoắc Minh liền đưa địa chỉ đó cho Từ Nam.
Anh ấy vội vàng đứng dậy đi luôn.
Bốn người kia thấy thế liền nghi hoặc hỏi :
- Anh Hoắc, anh ấy chạy đi đâu vậy?
Hoắc Minh vắt chân rung đùi uống rượu, giọng tỏ vẻ thần bí nói :
- Bí mật.
Mấy người đàn ông kia càm ràm xong lại bắt đầu quậy tiếp.
Lúc Phó Cẩn đến, nhìn xung quanh không thấy Từ Nam đâu, liền hỏi Hoắc Minh :
- Từ Nam đâu?
- Cậu ấy có việc trọng đại nên phải đi trước rồi.
- Vậy tôi về nhà đây.
Phó Cẩn liền đứng lên đi về, Hoắc Minh phía sau liền hô to :
- Nhớ xe của tôi đó.
Phó Cẩn gật đầu vẻ đã biết, đóng cửa đi luôn.