Từ sau khi Lãnh Hạo Đông doạ hôn cô nỗi sợ của cô đối với hắn càng dâng cao. Vân Kiều không muốn đối mặt với hắn, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chạy trốn kiến hắn càng trở nên hứng thú. Đến tối cô đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ sẵn sàng chạy ra khỏi đây.

Hai giờ sáng cô thu gom mọi vật dụng cần thiết sẵn sàng chạy khỏi đây. Để tránh tầm ngắm của camera cô khéo léo đi qua góc khuất của các bức tường. Đến khu vườn phía sau nhà nơi ấy ít người chú ý, Vân Kiều nhẹ len qua từng bụi cây ở đó có bức tường lâu ngày chưa sửa chữa, khá thấp có thể trèo qua. Cô chật vật leo lên, nếu như hồi nhỏ không phải do ba mẹ giáo dục quá tốt có lẽ giờ bức tường cao hai mét cũng không làm khó được cô. Hai mươi phút trôi qua cuối cùng cũng trèo được. Cô tận dụng mọi cơ hội chạy đi. Men theo con đường nhỏ cô chạy tới đường lớn. Bây giờ chỉ còn biết cầu nguyện mong sao cho vận may đến. Cô cầu mong một chiếc xe đi đêm nào đó qua đây. Con đường đêm tối tăm không bóng người ở hay xe cộ qua lại khiến Vân Kiều rùng mình. Không hiểu lúc nãy cô lấy đâu ra dũng khí để chạy xa như vậy. Đang mải suy nghĩ cô bỗng thấy từ xa có ánh sáng vọng lại. Cô mừng thầm ra hiệu cho chiếc xe dừng lại. Cửa xe hạ xuống cô bất ngờ khi nhận ra đó là Hạ Chi Chi người bạn thân nhất của mình. Mọi sự ủy khuất bao lâu nay dồn nén đều vỡ oà, cô mở cửa xe ôm chầm lấy người chị em tốt của mình. Tối nay Hạ Chi Chi có một cuộc hẹn đi chơi về trễ, đúng lúc bắt gặp Vân Kiều trên đường. Suốt dọc đường hai người nói đủ mọi chuyện. Hạ Chi Chi bất ngờ khi thấy cô bạn ngốc của mình vậy mà lại dính líu tới ông trùm khét tiếng trong giới hắc đạo. Cô chỉ có thể đảm bảo an toàn cho Vân Kiều trong ngày một ngày hai. Với thế lực của Lãnh gia, cô không chắc đến chuyện về lâu về dài sau này. Sắp xếp xong chỗ ở Vân Kiều cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Cô thoải mái chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau Lãnh Hạo Đông như phát điên khi không thấy cô trong phòng.Bảy giờ sáng như thường lệ hắn đã sai người lên phòng gọi cô dậy. Người hầu gõ cửa rất lâu vẫn không thấy động tĩnh cảm thấy có điều không ổn đã vội xuống báo với hắn. Lãnh Hạo Đông thầm nghĩ không biết con thỏ nhỏ này lại muốn giở trò gì. Hắn tự mình đích thân lên phòng gọi cô xuống. Cửa phòng mở ra chỉ thấy giường trống không cùng tiếng nước phát ra trong nhà tắm. Hắn không nghĩ nhiều ngồi đợi cô. Nửa tiếng trôi qua hắn hết kiên nhấn mở cửa chỉ thấy một dụng cụ lạ tạo nên tiếng nước. Hắn tức giận nắm chặt tay tiến về thư phòng. Mở dữ liệu camera lên hắn phát hiện cô rời phòng lúc hai giờ sáng. Ngoài ra mọi hình ảnh còn lại đều không ghi được dấu vết của cô. Hắn khẽ đưa tay lên trán vuốt lại mái tóc mà cười nhạt:

- Không hổ là nữ nhân tôi nhìn trúng, thông minh thật.

Lãnh Hạo Đông sai người tìm kiếm định vị của Vân Kiều. Mười phút sau kết quả đã được gửi đến cho hắn. Hàn Tiêu cánh tay phải đắc của hắn ngỏ ý muốn điều người tới đưa Lãnh phu nhân về nhưng hắn ngăn lại:

- Cứ để cô ấy chơi vui một chút, mệt rồi ta sẽ tự đích thân đưa cô ấy về.

Vân Kiều bên này vẫn đang mải mê chìm trong tự do. Cô cùng Hạ Chi Chi chạy khắp thành phố. Từ đi shopping đến khu vui chơi không thiếu một chỗ nào. Mải mê vui đùa mà cô không để ý tới luôn có người theo dõi cô. Lãnh Hạo Đông ngồi trong xe nhìn ra. Thật sự khuôn mặt cô lúc vô tư hồn nhiên rất cuốn hút. Hắn quay sang nói với tài xế bên cạnh:

- Cô ấy chơi đủ rồi chuẩn bị đưa phu nhân về.

- Dạ.

Tối hôm ấy Hạ Chi Chi có việc phải ra khỏi nhà. Trước khi đi cô còn nhắc Vân Kiều không được đi lung tung. Vân Kiều ngoan ngoãn ngồi trên sofa ăn bánh kem. Hạ Chi Chi vừa mở cửa bước ra đã nhìn thấy rất nhiều người áo đen đứng trước cửa. Cảm thấy có điềm không lành, cô lùi lại phía sau liền bị túm lại, cô chỉ kịp hét lên với Vân Kiều:

- Kiều Kiều à mau chạy đi đừng lo cho mình.

Vân Kiều giật mình làm rơi bánh kem xuống sàn nhà. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy rất nhiều người. Cô bất giác cảm thấy sợ hãi, ánh mắt sắc lạnh của Lãnh Hạo Đông liếc tới chỗ cô, hắn nở nụ cười đầy hàm ý khiến cô rùng mình. Cô vội vàng chạy ra phía cửa sau, vừa mở cửa lao ra cô đã bị vòng tay rắn chắc của hắn giữ chặt. Hắn cúi người xuống hôn lên phần kem còn dính lại trên miệng cô:

- Nhóc con, chơi đủ rồi về nhà thôi.

Cô vùng ra khỏi tay hắn, cố gắng chạy đến chỗ của Hạ Chi Chi. Lãnh Hạo Đông hết kiên nhẫn bế xốc cô vác lên vai đi được vài bước lại bị Hạ Chi Chi ngăn lại:

- Thả cô ấy xuống, anh không có quyền bắt cô ấy đi.

- Chi Chi cứu mình.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Hàn Tiêu, anh ta tiến lại gần lôi Hạ Chi Chi ra sau đánh cô ấy ngất đi. Vân Kiều càng thêm lo lắng cho Hạ Chi Chi cô vùng vẫy la lớn:

- Chi Chi à, bỏ tôi xuống, Chi Chi...

Cô tức giận cắn lên bả vai của hắn khiến hắn giật mình khẽ kêu. Hắn túm lấy gáy cô kéo ra đằng trước, cưỡng hôn cô trước mặt nhiều người. Mọi sự đau đớn ủy khuất đều theo nước mắt tuôn ra, cô đấm thật mạnh vào ngực Lãnh Hạo Đông ép hắn buông ra nhưng chỉ khiến hắn hôn sâu hơn. Nụ hôn kéo dài khiến cô không thở nổi. Lực đánh nhẹ dần, cô cứ vậy mà ngất trên vai hắn. Hắn ôm cô trong lòng vuốt mái tóc dài mượt của cô nói khẽ:

- Lần này trở về xem tôi trừng phạt em thế nào.

Hắn ôm cô ra xe thu hồi mọi thứ trở về Lãnh gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play