Lam không ngủ được, cũng chẳng thể tĩnh tâm mà nghỉ ngơi. Những dòng suy nghĩ cứ chồng chéo, đan xen trong đầu, khiến cơn đau ngày càng dữ dội. Nằm mãi cũng không khiến Lam cảm thấy khá hơn. Cô ngồi dậy, nhìn lại cơ thể mình một lần nữa, rồi lắc đầu ngán ngẩm, sau đó mới lấy bộ đồ mới mặc vào, nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, với hy vọng sẽ cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Nước, không những giúp con người ta có thể ngột rửa những bụi bặm, dơ bẩn, nó còn giúp tinh thần cảm thấy sảng khoái và nhẹ nhõm hơn. Lam bước ra khỏi nhà vệ sinh, với mái tóc còn ướt sũng. Cũng chẳng buồn lau đi, cô cứ để cho những giọt nước ấy nhỏ từng giọt xuống khuôn mặt, bờ vai, cánh tay. Cảm giác hết sức rất thoải mái.
Lam với lấy chiếc điện thoại. Cô thực sự ngạc nhiên, khi màn hình đang hiện lên bốn cuộc gọi nhỡ, của một người, mà nếu như không có chuyện gì quan trọng, người đó sẽ không bao giờ gọi cho cô. Lam vội bấm máy gọi lại ngay. Sau vài tiếng tút tút, đầu dây bên kia đã nhấc máy.
"Con chào thầy. Con xin lỗi vì giờ mới cầm máy."
"Chào con."
Sư Diệu Huyền nhỏ nhẹ. Dù biết Lam là người rất bận rộn, nhưng bởi vì không còn giải pháp nào khác, nên bà đành phải liên lạc với Lam, nhờ cô giúp đỡ.
"Thầy gọi con, chắc là có việc gì quan trọng?"
"Bé Duy đang phải nằm viện. Ta muốn nhờ con một chuyện, không biết có được không?"
Không cần biết việc mà sư thầy muốn nhờ mình giúp là việc gì, Lam nhanh chóng nhận lời.
Sau khi lắng nghe sư thầy nói qua về tình cảnh của Duy, Lam không chút chần chừ, cô gọi điện liên hệ với hãng hàng không, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để trở về Hà Nội. Cô xếp lại những giấy tờ tùy thân cho vào túi, hành lý cũng chẳng kịp mang theo, rồi nhanh chóng rời khách sạn.
++***++
Tới gần trưa, Jenny mới quay trở về, bởi lo cho người đang nằm trong phòng kia vì ngủ quên mà đói lả đi. Vừa mở cửa phòng, Jenny đã có dự cảm không lành, khi không trông thấy Lam trên giường. Cô chạy vội vào nhà tắm, cũng không thấy. "Liệu chị ấy có thể đi đâu? Hay là đói quá, nên xuống dưới kia ăn tạm cái gì rồi? Có khi nào chị ấy lại đi tìm Hạ không?" Những dự đoán về Lam cứ hiện hữu trong đầu.
Jenny đi xuống sảnh của khách sạn, với mong muốn sẽ gặp Lam ở dưới đó. Cô đảo mắt nhìn quanh một hồi, cũng không thấy bóng hình mình cần tìm. "Giữa trưa nắng thế này, chị ấy có thể đi đâu được chứ?" Jenny lại lẩm bẩm tự hỏi chính mình. Cô bắt đầu thấy lo lắng. Gọi cho Lam thêm lần nữa, nhưng điện thoại của cô ấy vẫn không liên lạc được. Giờ chỉ còn cách đi tìm Hạ, Jenny mới có thể biết được Lam đang ở đâu.
Cửa thang máy mở, hai người ở trong đó đang cười cười nói nói, cùng sánh bước với nhau đi ra, khiến Jenny cảm thấy nóng mắt. Thật may, đỡ mất công cô phải chạy lên trên đó tìm.
"Chị Lam đâu?"
Jenny bước tới trước mặt Hạ và Nhật Minh, xẵng giọng hỏi.
"Em đang hỏi ai?"
"Vậy theo chị là em hỏi ai? Hỏi người đang đi cùng chị được không?"
Jenny quay sang nhìn Nhật Minh với ánh mắt khinh bỉ. Những gì tối qua anh ta nói, cô vẫn chưa thể nào quên.
"Chẳng phải là hai người đã ở với nhau suốt cả đêm sao? Mới cách xa nhau có một lúc, mà đã nhớ nhung đến mức không chịu được rồi à? Người đó đi đâu, chị không cần biết, và cũng chẳng quan tâm."
"Được, là chị đã nói đấy. Em không hỏi nữa. Em sẽ tự tìm."
"Chờ một chút"
Hạ lấy điện thoại trong túi của mình ra, tiếp tục gọi cho Lam. Nhưng, một lần, hai lần, rồi đến lần thứ ba, vẫn chỉ là câu nói "Thuê bao quý khách vừa gọi.."
"Không thể liên lạc được?"
Hạ gật đầu, thay cho câu trả lời với Jenny.
"Em đã kiểm tra hành lý và đồ dùng cá nhân của cô ấy chưa? Hỏi lễ tân và nhân viên khách sạn rồi chứ? Có khi nào, cô ấy đi loanh quanh để ngắm cảnh không?"
"Hành lý vẫn còn, chỉ mang theo túi xách cá nhân. Nhân viên khách sạn cũng hỏi rồi, nhưng họ bảo là mới thay ca, nên không rõ."
"Như vậy thì có gì phải lo chứ? Cô ấy cũng đâu phải là đứa trẻ hai, ba tuổi. Hai người có đang làm nghiêm trọng hóa vấn đề lên không vậy?"
Nhật Minh lúc này mới lên tiếng. Anh thật sự không thể chịu nổi, khi chứng kiến cảnh cả hai cô gái đều thể hiện thái độ quan tâm, lo lắng cho một người con gái khác.
"Anh Minh nói đúng, chắc là Lam chỉ đi đâu đó dạo chơi một chút thôi. Điện thoại có lẽ là hết pin, nên không liên lạc được. Có thể, lát nữa cô ấy sẽ quay về."
Hạ trấn an Jenny, cũng là cách để tự trấn an mình.
"Hy vọng là vậy. Xin lỗi đã làm phiền."
Jenny quay mặt bỏ đi. Có lẽ nào như Nhật Minh nói, là cô đang làm quá lên mọi chuyện về Lam không?
"Cũng đến giờ ăn trưa rồi, hay Jenny đi ăn cùng chúng tôi."
Nhật Minh gọi theo, mời mọc.
"Cảm ơn. Tôi ăn rồi."
Jenny vẫn một mực bước đi, chẳng thèm ngoái đầu lại. Cô quay về phòng, chờ đợi sự xuất hiện của Lam.
Trong lòng nóng như lửa đốt, cứ hết đứng lại ngồi, Jenny thực sự sốt sắng. Có tiếng gõ cửa, Jenny mừng rơn. Cô vội chạy ào ra, nhưng rồi lại nhanh chóng thất vọng, khi thấy cô nhân viên của khách sạn đang đứng chờ ngoài đó.
"Xin lỗi quý khách. Cô gái cùng phòng, có gửi cho quý khách thứ này."
Jenny đón lấy tờ giấy trên tay cô nhân viên, nhanh chóng mở ra. Chỉ vọn vẹn vài dòng chữ, đập vào mắt cô. "Chị có việc gấp, phải về Hà Nội ngay. Định gọi cho em, mà điện thoại hết pin, không kịp sạc. Lam."
"Cô ấy đi khi nào?"
"Khoảng hơn 8 giờ."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn chị."
Jenny thất thần quay trở vào. Cô không hiểu việc gấp đó của Lam là việc gì, mà cô ấy có thể bỏ cô lại đây một mình? Tại sao Lam không thể nán lại một chút, đợi cô về rồi cùng đi? Hay bởi trong mắt Lam, cô vẫn không đủ tư cách để làm một người bạn?
Nước mắt Jenny cứ thể mà rơi xuống. Cô trách Lam và rồi tự thương hại chính bản thân mình. Là tự cô cố chấp, tự cô biết đau nhưng vẫn cố hy vọng, hy vọng rằng tình yêu của mình sẽ đủ lớn để mà lay chuyển người kia. Cô đã không tự lượng sức mình, hay như Hạ nói, cô không phải là hai người họ, nên cô không thể hiểu được tình cảm mà họ giành cho nhau lớn đến mức nào. Hoặc cũng có thể, Lam chính là một người quá hoàn hảo trong tình yêu, hoàn hảo đến mức, không có một tác động ngoại cảnh nào, có thể khiến cô ấy thay đổi tình cảm của mình dành cho Hạ.
Mảnh giấy bị vò nát, bởi cái nắm tay quá chặt của Jenny. Liệu có phải như những gì cô vừa nghĩ, hay chỉ đơn giản, bởi Lam không muốn nhìn thấy Hạ nữa nên mới đột ngột bỏ về? Lý do này có vẻ thuyết phục Jenny hơn. Hay nói đúng hơn, đó là lý do chính đáng trong thời điểm này, để cô tự huyễn hoặc mình. Nó khiến cô bớt đau, giúp cô có thêm động lực để giành được tình cảm của Lam sau này. Nhưng bởi thế mà cô thêm giận và ghét Hạ hơn. Lại một lần nữa, Jenny lao ra khỏi phòng, đi tìm kẻ đã khiến cho Lam của cô bỏ đi, khiến cho cô phải tức giận.
++***++
"Lam đã về chưa?"
Cùng Nhật Minh đi ăn trưa về, Hạ gặp lại Jenny đang đứng ở quầy lễ tân. Cô tiến lại, hỏi thăm thông tin của Lam.
Đợi nhân viên lễ tân làm thủ tục đặt vé xong, Jenny mới quay sang người vừa hỏi mình.
"Nhờ công của chị, mà Lam đã bỏ về Hà Nội rồi. Dù sao cũng phải cảm ơn chị, vì đã dũng cảm nói lên hai tiếng" chia tay "với chị ấy."
Lời nhắc lại của Jenny, như vết dao cứa vào tim Hạ. Đau nhói. Là cô đã tự hứa với Lam, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không bao giờ được nói hai từ đó. Vậy mà.. Nhưng cũng đâu thể trách được cô, là do Lam đã sai trước, Lam đã phản bội cô trước mà. Tại sao, giờ hai người họ lại muốn quay sang trách cứ và đổ lỗi cho cô chứ? Cảm thấy uất ức vì bị oan uổng, Hạ phản bác lại.
"Cả hai người đã làm những chuyện xấu xa như vậy, giờ lại muốn trách cứ người khác sao? Em có biết tự trọng là gì không?"
"Chuyện xấu xa ư? Vậy chị đã nhìn thấy chuyện xấu xa mà em và Lam làm chưa? Em biết tự trọng là gì chứ, nhưng đối với người mình thích, thì thứ tự trọng đó có còn quan trọng không? Tự trọng chỉ là vỏ bọc để đối phó với người ngoài thôi, còn với người mình yêu, thì sĩ diện hay tự trọng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi đến con tim, tình cảm và cả lý trí, mình đã trao hết cho người đó rồi, thì còn cần gì mấy thứ ngụy trang kia nữa. Và còn điều này nữa, khi em đã yêu ai, em sẽ tin tuyệt đối vào người đó, dù cho những điều mà bản thân mắt thấy tai nghe, em vẫn tin. Bởi trong tình yêu, con người ta sẽ sống bằng tình cảm, chứ không phải bằng lý trí."
Coi như đã xả hết nỗi lòng của mình, Jenny liền bỏ đi. Nhưng cô nhanh chóng quay lại, bởi còn một thứ mà cô chưa trả lại cho chủ của nó.
"Trả lại anh cái này. Thật may, tôi không phải dùng tới nó, mà vẫn có được một đêm vui vẻ và khó quên với người mình yêu. Dù sao cũng cảm ơn anh. Hãy giữ lại, biết đâu, tối nay cả hai người sẽ phải dùng đến, để mà kéo dài sự thỏa mãn và đam mê. Và nếu tôi biết được, hai ly rượu tối qua có thêm thứ gì khác, tôi sẽ không để anh yên đâu."
Lời nhắn nhủ của Jenny, khiến Nhật Minh có phần chột dạ. Anh ta không sợ sự đe dọa của cô, cái anh ta lo lắng, chính là phản ứng của Hạ, khi biết rõ chuyện này.
"Cô đừng có ăn nói xằng bậy. Tôi không biết đó là thứ gì cả."
"Chẳng phải chỉ là một lọ nước nhỏ dùng để giải rượu sao? Anh cần gì phải phản ứng dữ dội như thế?"
Jenny giơ cái lọ nhỏ, đựng một thứ chất lỏng màu trong suốt lên, cố tình để Hạ nhìn thấy. Đó chính là thứ, mà tối qua, trước khi cô dìu Lam về phòng, Nhật Minh đã chạy theo và đưa cho cô. Anh ta cũng không quên nhắc nhở. "Tôi biết là cô thật lòng yêu Phương Lam. Nhưng rõ ràng, người cô ta yêu lại không phải là cô. Cô ta đang say, chỉ cần cô cho cô ta uống thứ này, sẽ giúp cô ta giải rượu, và cũng là cách để cô có được tình yêu của mình." Nói rồi, anh ta để lọ nước vào trong túi xách của cô, và nhanh chóng quay trở vào.
Tối qua, đưa Lam về phòng, sau khi cô ấy nôn thốc nôn tháo ra nền nhà, Jenny đã nghĩ tới tấm lòng của Nhật Minh. Nhưng khi nhìn kỹ lọ nước đó, cô không khỏi sững sờ. Bản chất đê tiện, vô liêm sỉ của Nhật Minh bắt đầu lộ diện trong nhận thức của cô. Cô chưa từng nghĩ, một người đàn ông thành đạt, lịch sự như Nhật Minh, lại có thể làm những điều xấu xa và tồi tệ như vậy. Cầm lọ thuốc kích dục trong tay, Jenny lúc đó cũng đỏ bừng mặt vì xấu hổ, pha lẫn giận dữ. Xấu hổ, bởi bị kẻ khác coi thường nhân cách của mình. Tức giận, bởi có kẻ đang tâm muốn mượn cô giở trò đồi bại với Lam, hòng đạt được mục đích của mình. Đánh giá thấp nhân cách của cô, cô có thể bỏ qua. Nhưng đắc tôi với người của cô, cô nhất định bắt hắn phải trả giá.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Từ nãy tới giờ, Hạ vẫn không thể hiểu cuộc đối thoại giữa Jenny và Nhật Minh. Một người thì luôn nói những điều khó hiểu, còn một người thì đang cố phủ nhận những điều khó hiểu đó.
"Chị có muốn biết không?" Quan sát thái độ của Hạ, Jenny chìa lọ nước trong tay ra. "Cái này cho chị. Nhưng em nghĩ, bạn trai của chị vẫn còn mấy lọ dự trữ đấy. Vậy nên chị cứ yên tâm, sẽ không sợ thiếu."
Nói rồi, Jenny bỏ đi. Cô không còn nhiều thời gian, để mà đả kích, châm biếm, hay trả thù hai con người này nữa. Cô cần phải ra sân bay gấp.
Chỉ còn lại Hạ và Nhật Minh. Anh ta vội vàng giải thích, sau khi không thể nhanh tay mà đón lấy lọ thuốc từ Jenny.
"Anh không hề biết gì cả. Cô ta đang muốn em và anh phải hiểu lầm nhau, nên mới bịa đặt ra câu chuyện này."
"Cái này là.."
Cầm lọ nước trong tay, Hạ nhìn Nhật Minh với ánh mắt sợ hãi, thêm chút ghê tởm.
"Anh không đưa cho cô ta thứ đó. Em phải tin anh. Em cũng biết là Jenny yêu Lam, nhưng Lam lại không có tình cảm với cô ta, nên biết đâu, chính Jenny mới là người mua lọ thuốc này về, rồi cho Lam uống. Cho đến sáng nay, khi em vào phòng họ, Lam mới nhận ra bản chất xấu xa của Jenny nên đã bỏ đi. Vì thế mà cô ta muốn đổ tội cho anh, để che giấu đi hành động tội lỗi đó của mình."
"Một cô gái mới từ nước ngoài về, không người thân thích, không quen thuộc nơi này, đã vậy cô ta lại là một người nổi tiếng. Vậy anh nghĩ em nên tin anh hay là tin Jenny?"
"Em không hiểu gì cả? Cô ta thiếu gì cách để có cái này chứ."
"Phải, là em không hiểu. Em thực sự không hiểu. Tại sao anh biết, đêm qua Jenny và Lam đã xảy ra chuyện? Tại sao mới sáng sớm, anh đã gọi em dậy, giục em sang hỏi thăm tình trạng của Lam? Tại sao, anh luôn cố tình bắt em phải tỏ ra không quen biết Lam trước giới truyền thông? Tất cả những điều đó, là vì công việc, hay vì riêng bản thân anh?"
Hạ như dần hiểu ra mọi chuyện, khi cô đủ tỉnh táo để xâu chuỗi lại tất cả mọi thứ. Đó là khi Nhật Minh nhất quyết mời Jenny cùng làm giám khảo với cô. Là khi, Nhật Minh cố tình để cho phóng viên của mình đặt câu hỏi về chuyện riêng tư của Lam, dù cho cô ấy không hề liên quan gì tới cuộc thi này. Và là khi, Nhật Minh cứ bắt Lam phải nán lại uống rượu chia vui cùng với ekip của chương trình, dù cô ấy chẳng có lý do nào chính đáng để ở lại. Và thêm sáng nay nữa, anh ta tỏ thái độ khác thường, khi có sự quan tâm đặc biệt tới Lam, cứ một mực bắt cô phải sang chăm sóc Lam, vì sợ Jenny sẽ làm điều gì đó với cô ấy.
"Là vì em. Anh không muốn em vì Lam mà đánh mất đi tất cả. Cô ta không xứng với em."
Biết rằng không thể thanh minh, hay giải thích để Hạ có thể tin mình nữa, Nhật Minh đành xuống giọng nài nỉ.
"Anh.. em thật sự thất vọng. Em đã từng tôn trọng anh, nhưng giờ thì.."
Hạ quay đầu bước đi. Hình ảnh của Lam, những lời nói mà cô dành cho cô ấy sáng nay, lại ùa về trong tâm trí, khiến trái tim cô thêm vụn vỡ.
"Em đi đâu?"
Nhật Minh hốt hoảng, nắm lấy tay Hạ.
"Anh buông tay ra. Em sẽ về Hà Nội."
"Em không thể đi. Chúng ta vẫn còn một vài hoạt động bên lề của cuộc thi nữa."
"Em không quan tâm. Em cần phải gặp Lam để xin lỗi cô ấy. Em không thể để mất Lam."
"Em nghĩ cô ta sẽ tha thứ cho em sao?"
Nhật Minh bắt đầu thay đổi giọng điệu, khi biết không thể ngăn Hạ từ bỏ quyết tâm đi gặp Lam lúc này.
"Dù có phải quỳ xuống để cầu xin, em cũng làm."
"Được, vậy để anh nói cho em biết chuyện này. Nghe xong, em hãy quyết định xem, có còn muốn đi tìm cô ta nữa hay không?"
"Em sẽ không nghe bất cứ sự bịa đặt nào từ anh nữa. Như vậy là quá đủ rồi."
Hạ cương quyết bỏ đi.
"Em nghĩ sao, khi chính mẹ em là người đã khiến cho gia đình Phương Lam phá sản, khiến cho bố cô ta phải một phen sinh tử?"
Thông tin mà Nhật Minh vừa đưa ra, khiến Hạ chết lặng. Cô thực sự, thực sự không thể tin những gì mà anh ta đang nói. "Là anh ta đang cố gắng tìm mọi cách để chia rẽ cô và Lam." Hạ tự nhủ lòng mình như thế.
"Em có thể tự đi hỏi Lam, hoặc bất cứ ai trong gia đình của cô ta. Họ sẽ có câu trả lời chính xác cho em."
Tai Hạ như ù đi. Nếu đúng như những gì Nhật Minh đã nói, thì cô phải làm sao? Cô có dám đến trước mặt cả gia đình Lam để nhận lỗi thay cho những gì mà mẹ cô đã làm với họ không? Hay vì cảm thấy mang tội với gia đình Lam, cô đành phải từ bỏ tình yêu của mình với cô ấy? Hạ thất thần bước đi, không còn nghe thấy những điều Nhật Minh đang cố nói với cô nữa, không còn nhìn thấy những gì đang ở trước mặt nữa. Cô như kẻ vô hồn, với những bước chân vô định. Cứ đi, cứ đi, cho đến khi va phải một người lạ, cô mới giật mình tỉnh lại. Cho tới giờ, Hạ lại thêm một lần nữa, thấm thía câu nói của Lam. "Cách tốt nhất để tránh xung đột là phải rời xa khu vực có xung đột." Lam đã từng nhắc đi nhắc lại với cô rằng, dù cho bản thân có tức giận đến đâu, cũng không được nói tới hai từ "chia tay". Vậy mà, không biết đây là lần thứ bao nhiêu, cô tiếp tục hiểu lầm, tiếp tục giận quá mất khôn, tiếp tục thêm lần nữa làm tổn thương người mà cô yêu thương. Tâm trí Hạ lúc này trống rỗng, cảm giác như đang đứng trước vực thẳm, một chân đã bước ra ngoài, chỉ một chút nữa thôi, là sẽ rơi xuống cái nơi sâu thẳm và hun hút kia. Hạ thực sự cảm thấy sợ hãi, rất sợ hãi trước sự mất mát đang tới gần mình.
++***++
Lam vừa xuống sân bay, đã vội gọi taxi để đi thẳng tới bệnh viện Nhi Trung Ương. Cô đi nhanh tới phòng chăm sóc đặc biệt, nơi mà bé Duy đang phải nằm để điều trị bệnh.
Sư thầy Diệu Huyền đang ngồi chờ ở phía ngoài. Tâm trạng lo lắng, bất an, hiện rõ trên khuôn mặt hiền từ, phúc hậu của bà. Lam nhẹ nhàng tiến lại. Cô ngồi xuống, nắm chặt đôi bàn tay lạnh ngắt của sư thầy.
"Bé Duy sẽ không sao đâu. Thầy đừng quá lo lắng."
"Con tới rồi."
Như tìm được người đồng hành, ánh mắt Sư thầy thoáng lên một tia hy vọng mong manh.
"Để con vào thăm Duy một lát."
"Bác sĩ không cho vào. Thằng bé phải nằm ở phòng cách ly."
"Vậy con sẽ đi gặp bác sĩ, để hỏi rõ tình hình của em ấy. Thầy ngồi đây đợi, con sẽ quay lại ngay."
Lam lại vội vã bước đi, quên hết cả những mệt nhọc đang đeo bám mình.
Bước ra khỏi phòng của bác sĩ, Lam không cầm được nước mắt. Cô thương Duy. Thằng bé vốn đã phải chịu nhiều thiệt thòi, vậy mà giờ đây, lại mang trong mình căn bệnh hiểm ác. Nó sẽ khiến em phải đau đớn, và có thể sẽ mãi mãi rời xa cuộc sống này, nếu như không tìm được người phù hợp để ghép tủy.
Chân Lam không còn đủ vững để bước tiếp. Cô đứng dựa vào tường, hít một hơi thật sâu, để tự lấy lại tinh thần cho mình. Lúc này, cô ý thức được, mình cần phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô phải tìm mọi cách, dù cho đó chỉ là hy vọng nhỏ nhoi, nhưng cô vẫn phải thử, chỉ cần bé Duy có thể chữa khỏi bệnh.
Lam lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, rồi mới đủ dũng cảm mà bước về phía sư thầy đang ngồi.
"Con đã nói chuyện với bác sĩ điều trị cho Duy rồi. Ông ấy nói, bệnh tình của Duy vẫn có cơ hội chữa khỏi."
"Ta biết. Vì vậy nên mới gọi con tới đây."
"Dạ, để ngày mai, con sẽ đi kiểm tra. Biết đâu con lại là người thích hợp, để ghép tủy cho Duy."
"Ý ta không phải như vậy." Sư thầy Diệu Huyền biết Lam đã hiểu sai ý của mình, bà vội giải thích. "Ta chỉ muốn nhờ con tìm một người. Người này, có thể sẽ phù hợp để hiến tủy cho Duy."
"Tìm người?" Lam có chút ngạc nhiên. "Chẳng lẽ thầy đã biết được người thân của bé Duy ở đâu rồi?"
"Ta không biết, nhưng có cái này, hy vọng là sẽ tìm được."
Sư thầy mở chiếc túi nâu của mình ra, bà cầm lấy một phong thư được bọc kín bằng hai ba lớp giấy. Nhẹ nhàng mở từng lớp ra, như sợ sẽ làm hỏng thứ gì đó bên trong.
"Đây là bức ảnh mà mẹ Duy để lại. Người ở bên cạnh chính là bố của thằng bé. Chỉ cần con tìm ra người đàn ông này, hy vọng cứu sống bé Duy sẽ rất lớn."
Sư thầy cẩn thận trao tấm ảnh đã cũ cho Lam, cô cũng cẩn trọng mà đỡ lấy.
Cơ mặt của Lam như căng ra, mắt cô mở to hết cỡ, tâm lý chuyển dần từ bất ngờ, sửng sốt sang vui mừng, hạnh phúc khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trong ảnh. Trái đất là hình tròn, vì thế mà nó không hề có bất cứ một góc cạnh nào để con người ta có thể lẩn trốn.
"Con hứa với thầy, con sẽ đưa người này tới để cứu bé Duy."
Lam hứa chắc nịch với thầy, nhưng ngay sau đó, cô lại có chút bất an. "Liệu mình có thể làm được không?" Rồi cô lại tự nhủ. "Mình bắt buộc phải làm được điều đó, dù cho phải cầu xin, hay đánh đổi bất cứ điều gì."
++***++
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện cho Duy, và đưa sư thầy về chùa, Lam mới quay trở về nhà.
Toàn thân Lam mệt mỏi rã rời, đầu vẫn còn ong ong. Đây không phải là lần đầu tiên cô say rượu, nhưng chưa bao giờ cô rơi vào tình trạng như vậy. Lam cố dỗ dành bản thân, hãy chợp mắt một chút, để lấy lại sức lực và tinh thần, cho những điều quan trọng sắp tới.
Khi Lam thức dậy, trời cũng đã nhá nhem tối. Chỉ thiếu chút nữa, cô đã hét toáng lên, khi vừa mở mắt đã trông thấy một bóng người mặc bộ đồ màu trắng, tóc để xõa, đang ngồi trên giường, nhìn chăm chăm vào mình, mà không thèm bật điện.
"Sao lại ngồi đây? Làm chị hết cả hồn."
Sau khi định thần lại, Lam mới vỗ ngực để tự trấn an mình.
"Không ngồi đây thì ngồi ở Nha Trang à?"
Jenny bật khóc trong cơn ấm ức. Cô đã phải vội vã quay trở về, chỉ vì lo Lam sẽ làm điều gì đó ngu ngốc. Vậy mà, khi về đến nơi, lên đến căn phòng này, thấy Lam đang nằm ngủ ngon lành cô lại không nỡ mà trách mắng.
"Xin lỗi em. Chị quả thực có chuyện quan trọng, nên đi mà không kịp báo trước cho em biết."
"Có phải vì chuyện lúc sáng, nên chị mới bỏ về không?"
"Không phải chuyện đó. Là vì chuyện khác."
"Vậy là chuyện gì? Có thể cho em biết được không?"
Jenny không tin lý do mà Lam đưa ra. Cô vẫn cho rằng, chuyện Lam bỏ về đột ngột như vậy là do Hạ, hay đúng hơn, là bởi trò đùa quá trớn của cô. Vì thế mà, từ sáng tới giờ, cô vẫn cứ day dứt, và cảm thấy có lỗi.
"Được, sẽ kể cho em. Nhưng giờ xuống nhà ăn tối đã. Chị đói lắm rồi."
Quả thực là Lam đang rất đói. Từ tối qua cô vẫn chưa được ăn gì. Mùi thức ăn từ dưới bếp đưa lên, khiến cho dạ dày Lam có chút kích thích, mà khẽ lên tiếng hưởng ứng.
"Em không nghĩ chị là người ham ăn thế đâu."
Thấy bụng Lam đang kêu gào dữ dội, Jenny không khỏi bật cười.
Khi nhìn thấy Lam, mọi giận hờn, trách cứ mà cô đã nén lại từ sáng, bỗng nhiên tiêu tan hết. Thay vào đó, chính là sự quan tâm, sự vui mừng, và niềm hạnh phúc ngập tràn, khi gặp được người mình thương. Dù cho, người đó đối với mình không là gì cả, dù cho người đó có bỏ rơi, có lảng tránh, có cố tình lãnh cảm, cô vẫn muốn được ở bên, chỉ cần được nghe giọng nói, hay nhìn thấy người ta cười thôi, cũng là đủ.
Khi thật lòng yêu một ai đó, là khi ta toàn tâm toàn ý hướng tới người đó mà quên đi cảm giác của chính bản thân. Dù cho bản thân có chịu ấm ức, thiệt thòi, có chịu tổn thương, mất mát, nhưng lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, để bao bọc, chở che. Chỉ cần được nhìn thấy người đó vui vẻ, hạnh phúc, cũng đã là mãn nguyện lắm rồi. Dù biết rằng, tình yêu của mình có thể là vô vọng, có thể sẽ khiến bản thân phải chịu tủi thân, day dứt, buồn tủi, rồi lại ghen tuông, lại đau khổ, vì sợ bị bỏ rơi, sợ bị từ chối, và sợ nhất vẫn là thấy người ta bỏ rơi mình để yêu một người khác. Nhưng biết vậy mà vẫn cứ yêu, yêu đến nỗi không dứt ra được. Bởi khi chúng ta yêu, đôi mắt như mờ dần đi, tâm trí như lơ đễnh hơn, con tim sẽ dần chi phố lý trí, đó chính là lúc, con người ta sống bản năng nhất.
Jenny không hối hận, ngàn vạn lần sẽ không hối hận. Dù cho Lam có đối đáp tình cảm của cô như thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn cứ lựa chọn cuộc tình này. Mặc cho sau này là hạnh phúc hay dang dở, là ngọt ngào hay cay đắng, cô cũng không bao giờ tiếc nuối. Nhất định sẽ coi đây là mối tình đẹp nhất, đáng trân trọng nhất trong suốt cuộc đời.
++***++
"Cho em đi cùng Lam vào viện nhé."
Jenny ra sức nài nỉ, sau khi nghe Lam giải thích lý do bỏ về Hà Nội sớm, và kể qua về tình cảnh của bé Duy cho cô biết.
"Có lẽ chị sẽ ở trong viện qua đêm luôn, nên ngày mai sẽ dẫn em vào."
Lam không muốn cho Jenny theo. Ngủ một mình ở nhà, cô ấy còn không thể nằm yên, chỉ sợ, cả đêm nay ở trong bệnh viện, ngoài việc nghe ngóng tình trạng của bé Duy, cô còn phải tốn sức để chăm sóc cho người này nữa. Lam lo bản thân sẽ không thể kham nổi.
"Em cũng ở đó luôn cùng với Lam. Lam cho em đi mà. Em thương bé Duy lắm. Em cảm thấy, mình và em ấy có một vài điểm tương đồng. Cả hai đều là đứa trẻ mồ côi, bị bố mẹ bỏ rơi. Em thì may mắn hơn, còn em ấy.."
"Thôi được rồi, nín đi."
Nước mắt của Jenny, quả là có công hiệu tức thì, khiến Lam không thể từ chối thêm lần nữa.
++***++
"Mùi hương gì mà thơm vậy?"
Ngồi trong khuôn viên của bệnh viện, một mùi hương thơm thoang thoảng bay tới, khiến Jenny cứ mê mải mà hít hà.
Lam lúc này mới để ý, cô cũng bắt chước người bên cạnh, hít một hơi thật sâu, để luồng khí được đẩy vào, căng tràn lồng ngực. Vậy là thu đã về.
Thu đã về trong cơn gió heo may se se lạnh vào buổi sáng tự bao giờ. Thu về trong cái nắng hanh vàng của buổi chiều muộn, và giờ đây, thu còn đọng lại trên những bông hoa sữa trắng ngà. Lam yêu mùa thu, nhưng hôm nay, cô mới thấy mình thật vô tâm, bởi thu đã về tự khi nào, vậy mà cô vẫn không hề hay biết. Dù biết rằng, mùa thu đến và đi nhanh lắm, chỉ thoảng như một cơn gió. Có khi người ta chưa cảm nhận được mùa thu, chưa thấy được mùa thu thì thu đã qua đi, nhanh đến ngỡ ngàng. Mùa thu đẹp và ngắn ngủi, để lại bao bâng khuâng nuối tiếc. Thế mà suýt chút nữa, cô đã bỏ lỡ đi một mối nhân duyên với thiên nhiên, đất trời trong những ngày thu.
"Mang tiếng là người Hà Nội, mà Lam không biết đó là mùi hương của hoa gì sao?"
Jenny có chút khó chịu, khi trí tò mò của mình chưa được thỏa mãn. Còn Lam thì cứ ngồi ngẩn ngơ mà tận hưởng.
"Hoa sữa. Một loài hoa đặc trưng của mùa thu Hà Nội."
"Vậy ngày mai mình sẽ mua hoa này về cắm trong phòng nhé."
"Hả?" Lam sửng sốt. Cô lo sợ Jenny sẽ biến điều đó thành sự thật, nên vội vàng can ngăn. "Không cần, không cần mua. Nếu em muốn thưởng thức, có thể ra ngoài cổng viện, ở đó có vài cây."
"Thật hả? Vậy chúng ta cùng ra đó đi."
Jenny hào hứng, đứng vụt dậy, rồi kéo tay Lam đi.
"Ấy, từ từ. Chị đưa em ra tới đây thôi. Mình em lại gần là được rồi. Đó, cái cây mà có mấy bông hoa màu trắng đang ngả xuống đấy."
Lam vội gỡ tay Jenny ra, rồi mỉm cười tự mãn.
ngôn tình hay"Hắt xì. Hắt xì.." Jenny quay đầu bỏ chạy, sau chưa đầy ba phút đứng dưới gốc cây mà Lam chỉ. "Chị lừa em sao? Đây đâu phải mùi thơm ban nãy. Hoa này mùi nó hăng hắc và nồng nồng quá, đứng gần mà thấy nao nao, đau đầu không chịu nổi. Không ngờ chị lại ác vậy."
"Chị đâu có lừa." Nhìn Jenny khổ sở, mà Lam không nhịn được cười. "Đó là đặc trưng của hoa sữa. Khi em ngửi mùi hương của nó từ xa, em sẽ thấy đó là một mùi hương dịu dàng pha thêm chút nồng nàn. Còn nếu như, em cứ muốn được sờ tận tay, thì hậu quả sẽ giống như vừa nãy."
"Vậy có nghĩa, chúng ta chỉ thích hoa sữa, khi đứng thật xa nó? Còn khi lại gần, sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là chán ghét?"
"Ừ, có thể coi là vậy."
"Thế thì em ghét loài hoa này. Dù là đứng xa hay gần, em vẫn ghét."
Jenny hậm hực, bỏ vào trong.
"Sao thế? Chẳng phải em nói là thích mùi hương này sao?"
Lam thấy khó hiểu, trước thái độ bất thường của Jenny.
"Giờ ghét rồi. Em không muốn giống như loài hoa đó."
"Hử? Sao lại giống hoa sữa?"
"Thì đó, nếu như yêu và thích một người nào đó, thì phải tiến lại gần người ta để thể hiện, chứ đứng từ xa mà nhìn vào, sẽ rất là khó chịu. Và nếu như đã thích và yêu, thì dù cho là xa hay gần thì sẽ vẫn một cảm giác đó. Chứ không phải giống như thái độ mà mọi người dành cho loài hoa này."
"Đồ ngốc, người và hoa sao mà giống nhau được. Với lại, đây chính là điều khác biệt của hoa sữa so với các loài khác. Dù thích hay không, nhưng mỗi người Hà Nội nói riêng, đều không thể quên được loài hoa này. Chỉ cần ngửi thấy nó ở một góc phố, hay con đường nào đó, là người ta biết, mùa thu đã về với Hà Nội rồi."
"Còn chị? Chị có" bốc mùi "giống hoa sữa, khi có người tới gần không?"
Đôi mắt của Jenny gần như không chớp, để chờ đợi câu trả lời của Lam.
"Linh tinh. Em đang ngồi gần chị đấy, có thấy mùi gì không?"
Chỉ đợi có vậy, Jenny gian xảo tiến lại gần Lam hơn, ghé sát mặt vào người Lam rồi hít hà.
"Chỉ có mùi thơm thôi. Vì thế, nên em mới thích được ở gần Lam."
Câu nói thâm ý của Jenny, khiến Lam chợt tỉnh. Cô nhanh chóng hiểu được ý đồ của người kia, vì thế nên gương mặt thoáng ửng hồng. Lam vội ngồi xê ra, cố gắng tạo khoảng cách an toàn với Jenny.
"Hồi trưa em về bằng cách nào?"
Lam tìm cách chuyển chủ đề của câu chuyện.
"Về bằng máy bay. Không lẽ đi bộ."
Jenny đã muốn quên đi, giờ Lam lại nhắc lại, khiến cơn tức giận trong cô lại ùa về.
"Ờ thì.. Ý chị hỏi là ai đặt vé giúp em?"
"Nhân viên trong khách sạn giúp. Chứ Lam nghĩ rằng, bạn Lam chịu giúp em sao? Khi thấy em sốt sắng đi tìm, chị ấy còn chẳng thèm quan tâm, huống chi.."
Nói tới đây, Jenny mới biết là mình đã lỡ miệng. Cô vội im bặt.
"Huống chi cái gì? Thế em nghĩ, mình là ai mà cô ấy phải quan tâm?"
Nói Jenny thực ra là nói chính mình. Lam cay đắng nhận ra, bây giờ với Hạ, cô có là gì đâu. Thế nên, việc cô đi hay ở, cô ấy không quan tâm cũng là lẽ thường tình. Cô đâu thể trách cứ hay hờn giận.
Trong tất cả các mối quan hệ, nếu như cứ phải cố gắng níu kéo, cố gắng duy trì trong sự gượng ép, thì tốt hơn hết hay cứ buông lơi. Mọi sự áp đặt, đều sẽ không mang tới hạnh phúc. Với Lam, cô cũng không dám chắc, hiện giờ mối quan hệ giữa mình với Hạ là níu kéo, duy trì hay gìn giữ? Nhưng có một sự thật, nếu là níu kéo, thì cô đã đuối sức rồi. Nếu là duy trì, thì hình như có người không muốn. Vậy nên thật khó để mà giữ gìn.
"Lam này. Cho em xin lỗi chuyện sáng nay nhé."
"Là chuyện gì?"
Thực ra lúc đầu, Lam cũng có ý trách Jenny. Nhưng sau cái tát của Hạ, cô lại muốn bày tỏ lời cảm ơn. Nhờ Jenny mà cô đã có một phép thử hoàn hảo cho niềm tin của Hạ đối với mình. Thì ra với cô, Hạ luôn có chút nghi ngờ. Có thể là do cô không phải là người đủ tin tưởng, hoặc cũng có lẽ, do tình cảm mà hai người dành cho nhau vẫn chưa đủ lớn, để có thể hiểu nhau.
"Có cần em gặp chị Hạ để giải thích không?"
"Tại sao phải giải thích? Chị không còn nghĩ gì về chuyện đó nữa. Cho nên, tốt nhất là em không nhắc tới nữa."
"Được."
Jenny miễn cưỡng làm theo ý Lam. Bởi cô biết, làm sao Lam có thể quên được, khi vết thương trên môi vẫn chưa thể lành.
Những gì mà chúng ta muốn nhanh chóng quên đi nhất, lại chính là những gì đã khắc cốt ghi tâm. Dù cho đó là vạn phần đau đớn, tổn thương, nhưng chỉ là không dám nghĩ tới, chứ sẽ mãi mãi không thể nào quên. Chuyện tình cảm của Lam, Jenny không được chứng kiến quá trình, nhưng hiện giờ, có thể coi là cô đang nhìn thấy kết quả. Nhưng cô cũng dự liệu được phần nào, đó không phải là một hành trình suôn sẻ. Thế nên, dù cho chưa cùng nhau đi tới cuối cuộc hành trình, cả hai đã mang trên mình không biết là bao nhiêu vết thương vô hình vẫn chưa thể lành sẹo.
Jenny tự nhận mình là kẻ tranh giành cũng được, là người phá đám cũng được, cô chỉ cần, thứ cô tranh giành kia, nhất định sẽ phải là của cô, mãi mãi là của cô. Người khác có thể phán xét cô là kẻ ích kỷ, độc ác, cô chấp nhận. Miễn sao, người cô yêu sẽ bớt đau, bớt buồn, sẽ vì cô mà vui vẻ, vì cô mà hạnh phúc, vì cô mà mãi mỉm cười. Thế là cô an lòng.
"À, em có biết khi nào Nhật Minh về không?"
Câu hỏi của Lam vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Jenny. Cô cau mày khó chịu, muốn hỏi lại cho rõ.
"Lam vừa hỏi ai?"
"Nhật Minh."
Lam điềm nhiên trả lời.
"Hừ. Có cần phải lấy người khác ra làm bia đỡ đạn không? Vừa nói rằng không muốn nhắc tới, không được nghĩ tới, vậy mà.. Mới xa nhau vài tiếng đã không thể chịu được rồi à?"
"Em vừa lẩm bẩm cái gì vậy? Bao giờ anh ta về?"
"Lam là đang hỏi Nhật Minh hay hỏi người đi cùng anh ta?"
"Em có vấn đề à? Chị hỏi Nhật Minh thôi."
Dưới ngọn đèn cao áp, Jenny nhìn sâu vào mắt Lam. Không hề gợn chút bối rối, hay đang tỏ ra lừa dối cô. Thế nên cô lại tiếp tục tin. Tin tuyệt đối vào lời nói của Lam.
"Em không rõ. Chắc là hai hay ba ngày nữa. Vì vẫn còn một vài hoạt động diễn ra sau cuộc thi nữa. Lam cần tìm anh ta gấp sao?"
"Ừ, chị có việc cần nhờ đến Nhật Minh."
"Nhờ gì? Không phải là Lam muốn anh ta.." Jenny tỏ ra nghi hoặc. "Chẳng lẽ Lam muốn Nhật Minh rời xa Hạ, để Hạ trở về với Lam" Cô nghĩ thầm trong đầu.
"Em không được nghĩ linh tinh. Đến lúc thích hợp, chị sẽ giải thích cho em rõ."
Lại một lần nữa, Jenny tin vào những gì Lam hứa, vô điều kiện.
"Đã nói là mang theo áo khoác ngoài rồi mà." Thấy Jenny co ro vì lạnh, Lam cởi áo của mình, khoác lên người cô. "Chúng ta đi về."
"Sao lại về? Còn bé Duy?"
"Duy đã có các bác sĩ và y tá chăm sóc. Dù sao thì chúng ta cũng không được vào thăm em ấy. Cứ về nhà ngủ một giấc, sáng mai lại vào sớm."
Mùa này, Hà nội về đêm thường khá lạnh, nhìn Jenny đang run rẩy, nên Lam cũng không muốn mình phải mất công chăm sóc thêm một người nữa.
Lam đưa Jenny về căn hộ chung cư của mình. Đây cũng là lần đầu tiên, kể từ khi quen nhau, Jenny được Lam cho phép ngủ qua đêm ở đây. Cô biết, đây vốn là chốn riêng tư của Lam, và chắc chắn, nơi này vẫn còn in dấu của ai kia. Và cô mơ ước, một ngày nào đó, chính nơi đây, sẽ chỉ còn những kỷ niệm của riêng mình với Lam. Dù cho, nó không phải là xa hoa, tráng lệ so với những gì cô đang có, nhưng cô chỉ cần vậy. Ấm áp và hạnh phúc.
"Lấy quần áo của chị mặc vào cho thoải mái đi."
Lam đưa cho Jenny bộ quần áo, sau khi đã thay cho mình bộ đồ mặc ở nhà.
Jenny ngoan ngoãn nghe lời. Cô ôm lấy bộ quần áo Lam đưa cho, rồi bước vào nhà tắm. Một lát sau, nhìn mình trong gương, Jenny không khỏi mỉm cười với chính mình. "Giá như lúc nào cũng có thể được như vậy." Cô thầm nguyện cầu.
Bước ra phía ngoài, thân ảnh của Lam đang ngồi ôm đàn ngoài ban công, thu trọn vào trong tầm mắt của Jenny. Dáng vẻ trầm mặc, cô đơn ấy, khiến Jenny không khỏi xao lòng. Cô chỉ muốn chạy đến, ôm trọn con người ấy vào vòng tay của mình. Ôm thật chặt, thật chắc, như sợ người kia sẽ vỡ vụn bởi chính sự mong manh của cô ấy. Cô đứng dựa lưng vào tường, chỉ để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc được theo dõi Lam từ phía sau.
"Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
* * *
Còn thương nhớ nhau, về thắp sao trời
Còn thương nhớ nhau, từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về."
* * *
Lặng yên lắng nghe, dù chưa hiểu hết những lời Lam vừa hát, nhưng Jenny cảm thận được trong đó có một sự nuối tiếc. Chỉ là không rõ, sự nuối tiếc đó là của người nhạc sĩ, hay của chính người đang hát. Một chất giọng đầm ấm, nhưng đượm buồn man mác, khiến cô có chút không cầm được lòng, mà rơi lệ. Cũng không hiểu vì sao mà mình lại có thể rơi nước mắt? Nhưng chắc chắc không phải vì bài hát đó. Có chăng là bởi người đang hát kia, khiến Jenny có phần thương cảm nhiều hơn.
"Sao chưa ngủ?"
Lam đặt đàn xuống. Cô quay lại, ngạc nhiên khi thấy Jenny đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Vội vàng lau đi những giọt nước còn vương trên khóe mắt, Jenny gượng cười, đi về phía Lam.
"Không buồn ngủ. Muốn nghe Lam hát nữa, được không?"
Là lời đề nghị, nhưng trong đó còn có sự nài nỉ, khẩn cầu. Quả thực, Jenny rất thích khung cảnh này. Được ngồi bên cạnh người mình yêu thương, được lắng nghe người ấy rót mật vào tai bằng thứ thanh âm ngọt ngào của âm nhạc.
"Muộn rồi. Để hôm khác."
"Lam hát rất hay."
Lam không trả lời. Câu này cô đã nghe nhiều. Tất nhiên không phải vì kiêu căng, tự mãn, mà bởi vì nghe nhiều nên thành quen, và thấy bình thường. Hát hò với cô, chỉ là thú vui, không phải đam mê. Nên những lời khen ngợi đó, với Lam chỉ đơn giản là một câu nhận xét mang tính tích cực. Cô ghi nhận, nhưng không tự hào.
"Lam này. Lam đối với em là thế nào?"
Lam có hơi bất ngờ về câu hỏi của Jenny, nhưng cô nhanh chóng có được đáp án.
"Là yêu thương."
"Là thật?"
"Ừ, là yêu thương với cô em gái."
Khả năng hiểu ngôn ngữ tiếng Việt của Jenny vẫn còn hạn chế, nên Lam vội giải nghĩa từ "yêu thương" mà mình vừa đề cập.
Jenny giống như người vừa bị rơi từ vách núi xuống vực thẳm. Cô chưa kịp chạm tới hạnh phúc, đã vội đón lấy hụt hẫng trong lòng.
"Nhưng em không phải là em gái Lam."
"Thế ai khăng khăng nhận làm con gái của bố mẹ chị?"
"Là con gái của bố mẹ, không có nghĩa phải là em gái của Lam. Em đối với Lam là một thứ tình cảm khác."
Chỉ thiếu chút nữa thôi, là Jenny sẽ lao đến, để khiến cho Lam biết, tình cảm mà cô đối với Lam là gì. Nhưng may mắn là cô kịp nhận ra, với Lam cô không thể vội vàng. Vì thế, nên đành giận dỗi mà bỏ vào trong.
Lam thở dài. Biết là Jenny giận, nhưng cô tự nhủ "tuyệt đối không được dỗ dành". Cô không thể gieo hy vọng cho Jenny, không thể khiến cô ấy trông chờ vào điều mãi mãi sẽ không bao giờ xảy ra. Cô đành có lỗi với Jenny ngay lúc này, chứ nhất định, không để sai lầm cho mãi về sau.
Lam ngồi nán lại một lúc, rồi mới trở vào. Jenny nằm quay mặt về phía tường, hình như vừa đưa tay lên lau mắt. Lam khẽ đặt mình nằm xuống bên cạnh. Vẫn nhất định không nói lời nào để an ủi đối phương.
Không biết đã nằm bao lâu, hết nhắm mắt lại mở mắt mà vẫn không thể ngủ được. Không phải là lần đầu nằm cùng giường với Jenny, nhưng là lần đầu, Lam đưa cô ấy về đây để ngủ cùng giường. Cảm giác có chút thay đổi. Cô nhớ về Hạ, nhớ lời căn dặn của Hạ dành cho mình. "Chiếc giường này, chỉ có mình và Lam được nằm chung. Nghiêm cấm, tuyệt đối không để bất cứ một ai khác, dù là trai hay gái được nằm cùng Lam." Phải rồi, là cảm giác có lỗi với lời dặn dò của Hạ, có lỗi với lời hứa của chính mình, khiến cho cô không thể chợp mắt được.
Người nằm bên cạnh cũng vẫn còn thao thức. Bởi những gì Lam vừa nói, bởi nỗi sợ hãi hằng đêm lại kéo về, và bởi nơi này, cô hiểu rằng, có lẽ, Lam sẽ mãi mãi không thuộc về mình. Thế nên, tâm càng đau thắt lại. Là yếu đuối, nhưng lại không dám khóc, vì sợ sẽ nhận lại sự thương hại.
Lam nén tiếng thở dài. Cô ngồi dậy, với tay lên giá sách phía đầu giường, lần mò tìm chiếc máy nghe nhạc cũ. Cô không dám chắc nó còn nằm ở đấy không, hay là Hạ đã mang đi, nhưng vẫn cứ tìm.
Hạ không lấy bất cứ thứ gì là của cô, kể cả là thứ mà cô ấy thích. Bởi chiếc máy nghe nhạc vẫn còn đây. Nó chưa bao giờ được mang ra khỏi căn phòng này. Dù có người đã từng nói, mỗi khi mất ngủ, người đó chỉ muốn cắm chiếc headphone vào, để nghe được giọng hát trong đó, là có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ.
"Cho em mượn cái này."
Lam lấy chiếc máy xuống, đưa nó cho Jenny.
"Gì vậy?"
Giọng Jenny hơi lạc đi. Cô xoay lại người về phía Lam, ngạc nhiên nhìn vật mà Lam đưa cho mình.
"Chẳng phải nói muốn nghe chị hát. Nghe thử đi, có thể sẽ dễ ngủ hơn."
Đón lấy chiếc máy nghe nhạc, Jenny có chút ngần ngừ.
"Nếu không muốn nghe thì đưa lại đây."
Jenny vội rụt tay lại, giữ chặt chiếc máy nghe nhạc trong lòng bàn tay mình, như sợ Lam sẽ đòi lại thật. Cô vụng về gỡ chiếc tai nghe đang rối kia ra, rồi đặt lên tai mình. Giọng hát của Lam vang lên qua chiếc headphone, khiến Jenny có phần ngỡ ngàng. "Lam thu âm chính giọng hát của mình là để bản thân tự thưởng thức, hay là để dành cho người khác kia, trong những đêm khó ngủ?"
Không cần biết mục đích ban đầu khi tạo ra chiếc máy nghe nhạc này là dành cho ai, người cũ cũng được, người mới cũng chẳng sao, chỉ cần tại thời điểm này, nó được dành cho riêng cô, vậy là Jenny đã cảm thấy hài lòng. Cô không muốn quan tâm tới quá khứ, cũng chẳng cần để ý tới tương lai, chỉ quan trọng hiện tại đang diễn ra. Hiện tại, cô được nằm gần người mình yêu. Hiện tại, cô cảm nhận được hơi thở của người đó ngay bên cạnh. Và hiện tại, cô được người đấy ru mình vào giấc ngủ. Thế đã được coi là hạnh phúc rồi.