“Bệ hạ!” Thấy Hiên Thượng Lâm đột nhiên tới gần, Lục Lạc Oánh hốt hoảng đứng dậy, “Tiểu Thược, mau đi pha trà đi.” Nàng vội vàng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Thược bên cạnh.
“Cô nương cứ ngồi đi, không cần đứng lên đâu.” Hiên Thượng Lâm vội vàng tiến lên đỡ nàng ngồi xuống, “Ta nghe nói cô nương đã tỉnh, nên mới tới xem cô, sao cô lại ngồi dậy rồi?”
“Sau khi tỉnh lại thân thể có chút suy nhược, cũng không có gì nghiêm trọng.” Nàng cười đáp, “Ta nằm suốt như vậy, ngược lại có vẻ như bị mắc bệnh nặng lắm vậy.”
Hiên Thượng Lâm tránh ánh mắt nóng bỏng của nàng mà lại ngồi đối diện.
Lần này là lần thứ hai hắn đến gặp nàng, thật ra hắn đến đây là vì Lưu Huỳnh, nhưng lúc này đây hắn lại không biết nên nói gì.
Ngày đó, hắn cố tình ngăn cản Lưu Huỳnh, nếu không phải Lưu Huỳnh kiên trì, có lẽ Lục Lạc Oánh đã chẳng thể đợi được đến ngày hôm nay.
Hắn dường như ngày càng nợ nàng ấy nhiều hơn trước, đặc biệt là lần này.
Sau một hồi im lặng, Lục Lạc Oánh lên tiếng trước: “Ta đã gửi thư cho cha, yêu cầu ông ấy đừng đến đây nữa, nhưng ông ấy rất lo lắng, muốn đến gặp ta một lần, có thể là mấy ngày sau sẽ tới.”
“Lục cô nương, mặc kệ cô tin hay không.”
“Ta cam đoan với cô, kẻ hạ độc cô không phải là Lưu Huỳnh, nàng vẫn luôn rất quan tâm đến cô nương.”
Lục Lạc Oánh vẫn mỉm cười, nhưng hai tay dưới ống tay áo lại nắm chặt đến mức đỏ lên, “Đương nhiên không phải là Lưu Huỳnh rồi, ta tin muội ấy mà.”
“Chỉ là Tiểu Thược không biết đã viết gì trong thư? Hình như cha ta có chút hiểu lầm.” Nàng vội vàng nhận, “Nhưng người cứ yên tâm, chờ cha tới, ta sẽ giải thích. Lưu Huỳnh chắc chắn sẽ không sao đâu.”
“Lục cô nương, cảm ơn cô.” Hiên Thượng Lâm nhìn nàng cười cảm kích, “Lưu Huỳnh lần này làm phiền cô nương rồi.”
“Nào có, chỉ là việc nhỏ thôi mà, Lưu Huỳnh cũng đã gọi ta hai tiếng tỷ tỷ, sao ta có thể không tin muội ấy được?”
“Nhưng mà bệ hạ, thực sự không phải là do Lưu Huỳnh à?” Nàng cẩn thận nói thêm, “Không phải ta không tin Lưu Huỳnh, chỉ là ta sợ nếu thực sự là muội ấy, người sẽ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.”