Thì ra chàng ấy vẫn luôn nhớ tới ta, cũng nhớ thương ta nhiều năm.

Nhưng ta lại hiểu lầm chàng, hiểu lầm Lưu Huỳnh, đã vậy còn ích kỉ bảo Lưu Huỳnh rời đi, ta thật khờ, thật ngốc mà.

Lục Lạc Oánh bước nhanh tới đình viện của Hiên Thượng Lâm, nhưng dừng lại trước cửa cách đó không xa.

Nàng nhìn chằm chằm vào cửa viện, trong lòng dần hoảng loạn, quyết tâm vừa rồi hoàn toàn bị phá vỡ.

Đợi lát nữa nên nói gì đây? Nàng mấp máy môi nhưng chẳng thể phát ra âm thanh.

Hiên Thượng Lâm, Hiên Thượng Lâm, cái tên ấy lặp đi lặp lại nhiều lần trong lòng nàng, nàng hít sâu một hơi, đi bước đầu tiên vào viện.

“Lục cô nương…”

Lại lần nữa ở riêng với nàng, Hiên Thượng Lâm hoàn toàn xác định lòng mình không hề dao động.

Có một số việc vào giờ phút này hắn mới hoàn toàn sáng tỏ.

Lục Lạc Oánh cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, “Bệ hạ, ta nghe Lưu Huỳnh nói… Nói người băn khoăn.”

Hiên Thượng Lâm khó hiểu, “Băn khoăn? Băn khoăn cái gì?” Trong lòng hắn mơ hồ đoán được điều gì đó, trong lòng kinh hãi.

“Bệ hạ, ta không sợ, cho dù hoàng thất đáng sợ thế nào, chỉ cần được ở bên cạnh người, cái gì ta cũng không sợ.” Nàng lấy hết can đảm nhìn Hiên Thượng Lâm, thể hiện hết tình cảm của mình.

Người trước mắt là người mà hắn quý trọng cả đời, hắn tuyệt đối không muốn làm nàng bị tổn thương một chút nào, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, hắn nghĩ cuối cùng hắn vẫn làm nàng tổn thương.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn chậm rãi mở miệng:

“Lục cô nương, ta không biết Lưu Huỳnh đã nói gì với cô, nhưng xin lỗi, ta nghĩ nàng ấy đã hiểu lầm một vài việc rồi.” Hiên Thượng Lâm bình tĩnh nhìn nàng, hiển nhiên thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt nàng, nhưng hắn cũng không có ý định dừng lại, “Lục cô nương là người mà cả đời này Hiên Thượng Lâm ta coi trọng, những gì ta nợ cô, ta không thể trả hết được.”

“Nhưng chuyện tình cảm, ta không thể lừa cô nương được, đó mới là tổn thương lớn nhất đối với cô.”

Từng câu từng chữ mà hắn nói đánh vào trái tim nàng.

Giờ phút này, nàng như lại trở thành một trò cười.

Một trò cười tự cho là mình đúng.

Lục Lạc Oánh cười ngớ ngẩn, không từ bỏ ý định mà tiếp tục truy hỏi: “Vậy bệ hạ có thể nói cho Lạc Oánh biết, người thích Lưu Huỳnh phải không?”

Hiên Thượng Lâm im lặng không nói lời nào, nhưng nàng đã biết câu trả lời.

“Chuyện này… Không liên quan gì đến Lưu Huỳnh cả, cô nương đừng suy nghĩ nhiều.”

“Lạc Oánh… Đã biết.” Nàng nghiêm túc nhìn người trước mắt, cười khổ, cố nén nước mắt vào trong, nàng xoay người rời đi.

Sự hoài nghi lúc trước là ảo giác sao? Là hiểu lầm ư?

Tiểu Thược nói sai rồi sao?

Không, không, kỳ thật trong lòng mình đã rõ, chẳng qua vẫn luôn tự lừa dối bản thân.

Chàng ấy đối xử rất khác với Lưu Huỳnh, đối với mình thì xa cách.

Vẫn luôn, vẫn luôn như vậy.

Vì nàng ấy, chàng từ bỏ quốc gia đại sự, thậm chí từ bỏ an nguy của bản thân mà một mình lẻn vào biên thành của An Ly quốc.

Vì nàng ấy mà chàng nhảy xuống vách núi, bỏ lại chính sự phía sau, biến mất gần một tháng.

Lẽ ra phải biết từ lâu, biết từ lâu mới đúng.

Mà chính mình, cho đến ngày hôm nay vẫn chỉ là Lục cô nương đối với chàng ấy.

Những lời Lưu Huỳnh nói thật sự đã khiến mình trở nên buồn cười hơn, thật đáng buồn.

Cho nên, Hiên Thượng Lâm, chàng thích Lưu Huỳnh phải không?

Chẳng qua chỉ mới một năm, một năm mà thôi đã đủ làm chàng thay đổi tình cảm nhiều năm à?

Chàng nói gì mà muốn đem tất cả những điều tốt nhất dâng tặng ta, sao chàng lại có thể như vậy?

Nhưng mà thật đáng tiếc, Lưu Huỳnh lại không biết tình cảm của chàng đối với muội ấy, muội ấy cũng không thích chàng.

Hiên Thượng Lâm, ta vì chàng mà từ bỏ nhiều như vậy, làm trái với mệnh lệnh của cha mẹ mà tự mình rời khỏi Dược Cốc, sao ta có thể từ bỏ chàng được.

Ta, Lục Lạc Oánh, con gái của Lục Huân, người thừa kế Dược Cốc, sao chàng lại có thể đối xử với ta như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play