Thủy Ngân nói chuyện với Chương Lâm xong, trên đường trở về, Hệ thống ở trong đầu cô làm cả một bài diễn tấu, cảnh báo bắn ra không ngừng. Nếu đầu của Thuỷ Ngân là cái máy tính thì có khi đã bị cái đống pop-up của nó làm cho chết máy rồi.
Đấy là cô không có cách nào lôi cái Hệ thống chết tiệt này ra khỏi đầu, chứ không thì nhất định Thủy Ngân phải ném nó xuống đất giẫm nát rồi đốt thành tro đổ vào nhà vệ sinh.
【 Vì sao Ký chủ vẫn kiên trì muốn phá thai? Hiện tại Chương Hoài Viễn còn chưa qua đời, Ký chủ không thể một mình quyết định giữ hay phá cái thai được! Đây là hành động không có đạo đức, phá thai là việc làm tàn nhẫn! Cô không thể mắc thêm sai lầm nữa, xin Ký chủ hãy quý trọng cơ hội thay đổi làm lại này! 】
Thủy Ngân chậm rãi đi trên hành lang, ánh mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh xung quanh.
[ Một Hệ thống tuỳ tiện kéo người đến bên trong thế giới khác như mày lại bàn về đạo đức ấy à, mày xứng sao? Mày không xứng đâu, ta nhổ vào. ]
[ Phá thai là tàn nhẫn ư? Ta lại cảm thấy thứ Hệ thống ngu xuẩn không cho người khác phá thai mới là tàn nhẫn. Nói thì hay rồi, mày đâu phải sinh cũng đâu phải nuôi. Nằm nói chuyện không đau eo kiểu đấy, ai cho mày mặt mũi cấm đoán. Nếu mày thực sự có lòng tốt như thế, thay vì dành cho một cái phôi thai còn chưa ra đời, thì để dành cho một người còn đang sống sờ sờ như ta đây này. Mày rủ lòng đưa kẻ đáng thương là ta đây quay trở về rồi nói tiếp ]
【 Nếu Ký chủ nghĩ về sau Chương Gia Vọng là kẻ bất hiếu mới không muốn sinh nó ra thì tôi đề nghị Ký chủ có thể dạy nó thành tài, cho phép Ký chủ làm chếch đi kịch bản một cách phù hợp 】
Đối với phần “ban ân” này của Hệ thống, vẻ mặt Thủy Ngân không có biểu lộ gì, chẳng hề biến sắc, thậm chí còn muốn bật cười.
[ Ta chẳng quan tâm sau này nó trở thành nhân tài hay thành đứa ngốc. Nó ở trong bụng ta, sinh nó ra hay không còn phải xem tâm trạng. Nếu tâm tình ta tốt, muốn sinh nó ra thì dù nó có là côn trùng ta vẫn bằng lòng. Nhưng nếu đã không muốn sinh thì dù trong bụng có là đại anh hùng cứu vớt thế giới ta cũng loại bỏ. Mà hiện giờ tâm tình của ta cực kỳ không tốt, hiểu chưa? ]
[ Loại đạo lý đơn giản này muốn ta giải thích một hai lần cũng được, nhưng nếu mày không hiểu tiếng người thì nói sớm một chút, để ta đỡ phải lãng phí nước bọt. Mày cho rằng cùng loại ngu xuẩn nói chuyện không thấy mệt mỏi đấy chắc? ]
【 Ký chủ không chỉ không cho nhân vật quan trọng Chương Gia Vọng ra đời, còn muốn cùng nhân vật phản diện là Chương Lâm thông đồng làm bậy, không phù hợp với giả thiết nhân vật được quy định của Hệ thống! Xin hãy nhanh chóng sửa lại! Không nên làm ra loại hành vi đáng sợ đó! 】
Thủy Ngân cười rộ lên.
[ Ta không nghe theo đấy, mày có thể làm gì ta chứ? ]
Hệ thống thật sự không biết nói gì nữa. Từ đầu đến giờ nó chưa từng gặp qua Ký chủ dạng này. Những người khác thì vì muốn được quay trở lại thế giới cũ, đều nhẫn nhục chịu đựng hoặc miễn cưỡng làm nhiệm vụ. Tuy có không cam lòng nhưng dưới sự cảnh cáo bằng điện giật cũng sẽ khuất phục nhanh chóng. Không có mấy người dám đối nghịch với Hệ thống —— Ngay cả khởi động lại thế giới nhiệm vụ cũng không làm gì được cô gái này, Hệ thống không còn biện pháp nào.Có khả năng nó gặp được BUG trong truyền thuyết rồi.Thấy Hệ thống không nói gì, Thủy Ngân vẫn ác ý nói thêm với nó một câu ——[ Mày không biết làm người xấu vui đến mức nào đâu, hiện tại ta đang cảm thấy vô cùng vui sướng. ]
Cô trở về phòng của Chương Hoài Viễn, vị Đại thiếu gia này đang cùng lão phu nhân trò chuyện. Lão phu nhân luôn trừng mắt nhìn Thẩm Thu Uyển, nhưng thái độ đối với đứa con trai độc nhất thì luôn dịu dàng như gió xuân, cẩn thận từng li từng tí, lớn giọng một chút cũng sợ làm ảnh hưởng đến bệnh tình của con trai bảo bối.
Vừa quay đầu đã thấy Thẩm Thu Uyển đang bước lại gần, sắc mặt của lão phu nhân lập tức thay đổi, “Cô chạy đi đâu thế? Không phải đã dặn cô phải ở trong phòng chăm sóc cho Hoài Viễn rồi sao? Cô giỏi rồi, chẳng biết chạy đi đâu trốn việc. Cưới cô về đây là vì sức khoẻ của Hoài Viễn, giờ cô nhìn xem, gả đến đây lâu vậy rồi mà sức khoẻ của Hoài Viễn vẫn không thấy tốt lên chút nào. Thế còn cưới cô về làm cái gì?”
Thủy Ngân cúi đầu im lặng đứng ở một bên, biểu hiện dáng vẻ chịu oan ức của Thẩm Thu Uyển một cách thích hợp.
Đại thiếu gia Chương Hoài Viễn ho khan một tiếng, “Mẹ, Thu Uyển ở đây mãi cũng thấy buồn, đi ra ngoài hóng gió một chút không sao mà.”
Lão phu nhân: “Hoài Viễn, con không thể dung túng cho cô ta như vậy được. Xương cốt chẳng nặng được mấy lạng, nếu không đánh nắn, cô ta có thể bay lên trời ấy chứ.”
Nói xong lại trừng Thẩm Thu Uyển, “Cô không nghe thấy Hoài Viễn đang ho khan à? Còn không mau bưng thuốc lại đây!”
Thủy Ngân quay đầu bước đi, thảnh thơi ngồi ngắm cá ở đình nghỉ mát một lát mới chầm chậm bưng thuốc trở về.
Lúc trở về lão phu nhân đã không còn ngồi trong phòng nữa, Chương Hoài Viễn cầm bát thuốc, kéo tay của cô nói: “Những lời mẹ nói em đừng để trong lòng, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn nhiều năm như vậy, phải chịu không ít đắng cay. Chúng ta là hậu bối nên thông cảm cho bà, sức khoẻ của tôi thế này có lẽ sẽ khó mà tận hiếu, về sau phải nhờ cậy đến em rồi.”
Trong nội dung nguyên tác Đại thiếu gia hiếu thuận cũng nói với Thẩm Thu Uyển như vậy, cho nên Thẩm Thu Uyển cả một đời tận tâm tận lực làm tròn vai một nàng dâu hiếu thảo.
Thủy Ngân khẽ cười: “Đó là đương nhiên, Thu Uyển nhất định sẽ hiếu thuận với lão phu nhân.”
Dù sao vị Đại thiếu gia thân thể ốm yếu này cũng không sống được bao lâu, trong kịch bản cũng chính là mấy ngày sau bệnh tình của anh ta tăng nặng, rồi đột nhiên chuyển biến xấu qua đời —— Không sai, không phải vì Chương Lâm làm anh ta tức chết mà do chính anh ta sinh bệnh nặng bỏ mình. Chẳng qua dưới sự khóc lóc kể lể của Thuỷ Ngân, tất cả mọi người đều tin Chương Lâm mới là hung thủ.
Lúc này Thủy Ngân đang hầu hạ phục vụ lão phu nhân. Kỳ thật lão phu nhân cũng không có gì cần cô hầu hạ, chỉ là từ xưa đến nay ai làm mẹ chồng phần lớn đều muốn áp đảo nàng dâu, lấy đó để làm vững chắc địa vị của mình ở trong gia đình. Dù Thẩm Thu Uyển có không làm sai cái gì cũng vẫn bị ghét bỏ quở trách, chứ chưa nói đến hiện giờ đã đổi thành Thuỷ Ngân hoàn toàn không muốn làm nàng dâu tốt.
"Chuyện ngày hôm nay là thế nào? Hả? Gả vào chưa được bao lâu đã lộ ra nguyên hình rồi, ta còn chưa có chết ngay đâu, cô đang tính lừa gạt ai?" Lão phu nhân vứt đôi đũa xuống, chỉ thẳng vào mũi Thuỷ Ngân mà mắng, “Đi ra ngoài quỳ!”
Thủy Ngân không nói một lời bước ra ngoài quỳ.
Cô một thân một mình đến thế giới này, chẳng có gì ngoài sự tức giận không cam lòng và tâm lý không sợ chết. Phàm là bị oan ức đau khổ, cô nhất định sẽ đòi lại không thiếu một phân nào. Nếu không coi như cô sống uổng phí một đời này!
Là người thì luôn phải trả giá cho mọi hành động của mình. Thủy Ngân nhìn hạt mưa không ngừng rơi xuống bàn đá xanh trước mặt, khẽ cười lạnh.
Ở trong kịch bản gốc cũng có một màn này, Thẩm Thu Uyển chọc cho lão phu nhân không vui. Lão phu nhân phạt cô quỳ hối lỗi ở bên ngoài, hôm đó trời mưa to. Thẩm Thu Uyển quỳ trong mưa thật lâu, sau khi Đại thiếu gia đến xin cho cô, cô mới được đứng dậy trở về phòng.
Chính là từ lần đó, Đại thiếu gia không cẩn thận bị nhiễm lạnh. Về sau cứ nằm triền miên ở trên giường bệnh, chữa mãi không khỏi. Bệnh tình lặp đi lặp lại, cứ như vậy mà qua đời.
Lần này trước khi Thủy Ngân đi đến hầu hạ cho lão phu nhân đã uống thuốc phá thai. Dựa theo kinh nghiệm lần trước, cô chia thuốc ra nhiều phần nhỏ, lượng uống rất ít, không dễ bị phát hiện ra. Đến lúc đó người khác sẽ chỉ nghĩ rằng đứa bé này bị chính bà nội ác độc giày vò mà mất đi.
Cũng không biết Đại thiếu gia hiếu thuận luôn muốn vợ mình phải bao dung cho người mẹ ác ngôn ác ngữ kia, sau khi biết được con của mình bị chính mẹ ruột giày vò làm mất đi sẽ có biểu lộ gì.
Mưa to mù trời, mái hiên nước chảy thành dòng. Thủy Ngân quỳ gối bên trong màn mưa mịt mờ, cảm nhận được sự lạnh lẽo của thân thể, trong bụng cũng cảm thấy khẽ run rẩy. Dưới hiên có nha hoàn chỉ trỏ xì xào bàn tán, tiếng cười thanh thuý của Huệ Hồng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân nghe đặc biệt rõ ràng.
Thủy Ngân không để ý đến những âm thanh đó, cô chỉ bỗng nhớ tới một câu, đời người giữa đất trời, chợt như khách đi xa.
Đối với cô, thế giới này cũng như những người có trong đó không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có cái Hệ thống ở trong đầu luôn muốn cố gắng thay đổi cô kia mới khiến cho cô cảm thấy phẫn nộ.
Cô quỳ hồi lâu, Đại thiếu gia mới chậm rãi bước đến. Quản gia và hai người khác đỡ lấy anh ta, A Phúc và một nha hoàn nữa thì che dù, cản đến không lọt một giọt mưa. Thời điểm Đại thiếu gia đi đến đứng trước mặt Thuỷ Ngân chỉ ướt một đôi giày.
Anh ta ho khan hai tiếng nhìn cô, khó xử gọi một tiếng Thu Uyển, sau đó thở dài nói: “Để tôi đi nói chuyện với mẹ.”
Sau đó bước vào trong phòng, một lát sau anh ta cùng lão phu nhân đi ra, kêu A Phúc tới đỡ Thuỷ Ngân đứng dậy đi về.
Vừa trở lại trong phòng, dưới tiếng quát tháo của lão phu nhân, một đám người nhốn nháo vội vàng bưng nước nóng, đi tìm quần áo với giày mới để thay cho Đại thiếu gia.
Lão phu nhân nhìn con trai, oán trách nói: “Con cũng thiện tâm quá, có chút chuyện nhỏ như vậy còn tự mình đến nói chuyện. Trời mưa lớn như thế cũng không biết lo cho sức khoẻ của mình. Thẩm Thu Uyển rất khoẻ, cô ta quen làm việc nặng rồi. Quỳ một chút còn có thể xảy ra chuyện gì được.”
"Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi xử lý một thân nước mưa còn tới hầu hạ Đại thiếu gia!" Câu này là nói với Thủy Ngân.
Thủy Ngân theo lời rời đi, bình tĩnh uống thêm chút thuốc.
Đúng rồi đó, lão phu nhân, Thẩm Thu Uyển quỳ không xảy ra chuyện gì đâu, nhưng cháu trai bảo bối của bà sắp không giữ được nữa rồi.
Ban đêm Đại thiếu gia nói chuyện trấn an cô một hồi, còn kể về những chuyện xưa kia. Thủy Ngân luôn cười dịu dàng đáp lời, không mảy may để lộ ra chút khác thường nào. Chương Hoài Viễn người này, cô không có mấy cảm giác. Chỉ cần anh ta không làm khó dễ cô, cô cũng không để ý đến. Cô và anh ta không quá quen thuộc, chẳng có gì đáng nói.
Thời điểm nằm bên cạnh một người xa lạ giả bộ đi ngủ, Hệ thống trong đầu cô lại bắt đầu khuyên nhủ.
【 Chương Hoài Viễn đối với cô tốt như vậy, không tiếc đội mưa đi đón cô. Trong lòng cô không có một chút cảm động nào sao? Anh ta tốt với cô, cô đã không báo đáp, còn muốn phá bỏ đứa con của anh ta. Cô không cảm thấy xấu hổ hay sao chứ? Ký chủ, hiện tại dừng tay vẫn còn kịp 】
Dù biết rõ sự thiểu năng của Hệ thống, Thủy Ngân vẫn bị bài phát biểu của nó làm cho buồn nôn.
[ "Đối với ta tốt như thế"? Yêu cầu của mày về đàn ông thấp quá đấy, thấp cực kỳ nhiều so với yêu cầu về phụ nữ ]
Thủy Ngân hít thở đều đặn, ở trong đầu nói [ Do mày kiến thức kém chưa thực sự thấy được đàn ông tốt, hay là vẫn luôn giữ yêu cầu quá thấp về đàn ông như thế này? Nếu anh ta có thể làm được những yêu cầu mà mày bắt ta làm, như " khoan dung thuần hậu, dịu dàng mềm mại, trung hiếu thiện lương, dũng cảm hy sinh không oán thán không hối hận", trở thành chồng tốt, con ngoan, cha hiền ... thì ta cũng có thể đối xử với anh ta “tốt” như thế. Thậm chí là hơn gấp trăm gần so với cách mà anh ta tốt với ta ]
[ Ta còn chưa quen làm một nữ nô, chỉ cần đàn ông nhìn ta với vẻ mặt hiền hoà một chút là lập tức cảm thấy mang ơn. Lão phu nhân bắt ta "quỳ", còn Chương Hoài Viễn để cho ta "quỳ" thoải mái hơn một chút. Nhưng không phải vì vậy mà ta cảm kích anh ta, ta sẽ chỉ nghĩ, tại sao ta luôn phải “quỳ”, ta lại càng không muốn quỳ, chỉ muốn đứng đấy rồi sao? ]
[ Mày không hiểu được đâu, chứ nếu mày hiểu điều đó thì ta đã không bị hãm trong thế giới này mà giãy dụa ]
Thủy Ngân lúc này thực ra khá bình tĩnh. Tuy rằng vẫn còn phẫn nộ, nhưng bị cô kìm nén lại. Cô bình thản cảm nhận sự đau đớn đang âm ỉ dâng lên trong bụng. Chương Hoài Viễn nằm bên cạnh vì bệnh tật mà khẽ rên rỉ theo thói quen, bệnh nhân lâu năm vốn là như vậy.
Bàn tay anh ta lạnh buốt vỗ vỗ Thủy Ngân.
“Thu Uyển, tôi muốn uống trà.”
Thủy Ngân ngồi dậy lấy cho anh ta một tách trà nóng, thời điểm rót trà, cô lại uống một chút thuốc. Đại thiếu gia căn bản không phát hiện ra dị thường, anh ta đã có chút không thoải mái, liên tục ho khan vài tiếng. Nếu là Thẩm Thu Uyển nguyên bản, cô sẽ vô cùng lo lắng gấp gáp lập tức đi gọi bác sĩ, nhưng Thủy Ngân chỉ lạnh mặt nhìn, không có một chút phản ứng.
Ngày hôm sau, quả nhiên Đại thiếu gia đổ bệnh nặng. Lúc bác sĩ Phó đến bắt mạch cau mày thật chặt, lại kê đơn thuốc mới.
Lão phu nhân nóng ruột chạy qua, lại mắng Thẩm Thu Uyển xối xả.
“Cô chăm sóc Hoài Viễn kiểu gì thế? Ban đêm nó không thoải mái mà cô vẫn còn ngủ yên được? Cô không biết chăm lo cho nó sao, cô là người chết đấy à?”
Lúc tâm tình tốt bà ta còn muốn giày vò Thẩm Thu Uyển, chứ đừng nói đến chuyện lúc con trai sinh bệnh, tâm trạng của bà ta cực kỳ không tốt, hơi một tí là lôi Thẩm Thu Uyển ra trút giận.
Trước mặt rất nhiều người, Thuỷ Ngân thể hiện hoàn hảo bộ dạng nàng dâu nhu nhược bị ức hiếp cũng không hề phản kháng. Bác sĩ Phó không nhìn được nữa, nhịn không được nói: “Tôi thấy sắc mặt Đại thiếu phu nhân cũng không được tốt cho lắm, có phải là chăm sóc Đại thiếu gia mệt nhọc hay không? Không bằng để tôi khám qua cho Đại thiếu phu nhân xem thế nào.”
Đương nhiên Thủy Ngân sẽ không để cho ông phát hiện ra mình mang thai vào thời điểm này, nếu không thì còn chơi làm sao được nữa. Chỉ có điều cô còn chưa kịp cự tuyệt, lão phu nhân đã giành nói trước: “Cô ta thì có chuyện gì, chỉ biết lười biếng là giỏi. Cứ mặc kệ cô ta, ông xem xét bệnh tình cho Hoài Viễn đi, sức khoẻ của Hoài Viễn là quan trọng.”
Chương Hoài Viễn bệnh nặng hai ba ngày, không gượng dậy nổi, còn nghiêm trọng hơn một chút so với tình trạng bệnh trong trí nhớ của Thẩm Thu Uyển.
Lão phu nhân vô cùng lo lắng, ngày ngày đều đi sang thăm. Mắt thấy con trai khó chịu, bà ta lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Đã thế cứ nhìn thấy Thẩm Thu Uyển là lại muốn gây phiền phức cho cô để giải toả bất an trong lòng.
Thủy Ngân vốn định sẽ cố ý đi chọc giận bà ta. Ai ngờ còn chưa kịp làm gì, lão phu nhân đã chủ động trừng phạt.
Cô bưng bát thuốc tới cho Chương Hoài Viễn có hơi nóng một chút, lúc lão phu nhân nhận lấy nóng tay giật mình, thuốc đổ đầy ra đất. Bà ta lập tức mắng to, “Cô định làm ta bỏng hay ý đồ làm bỏng Hoài Viễn đấy hả? Còn không mau dọn dẹp đống bừa bãi dưới đất đi!”
Thủy Ngân quỳ trên mặt đất thu dọn, giọng nói yếu ớt, “Thu Uyển thực sự không cố ý, chỉ là do con cầm không chắc.”
Lão phu nhân nghe cô biện giải, khí xộc lên não thuận chân đá cô một cái, “Cút, nhanh đi nấu lại thuốc, đừng làm chậm thời gian uống thuốc của Hoài Viễn.”
Thủy Ngân đập vào cái bàn nhỏ bên cạnh giường rồi mới ngã nhoài ra đất.
Lão phu nhân nhìn cô nằm im không động đậy, đang định mắng thêm mấy câu nữa thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Bà ta nhìn thấy dưới váy Thẩm Thu Uyển có máu, giật mình đứng dậy, “Cô ——!”
Con của Thẩm Thu Uyển không còn, bệnh tình của Đại thiếu gia vốn đã trầm trọng, bất ngờ nhận thêm đả kích liền trực tiếp sốt cao lâm vào hôn mê. Lão phu nhân vừa đau lòng cho đứa cháu chưa kịp chào đời, vừa lo lắng cho tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng con trai, cả người tiều tụy đi rất nhiều.
Vài ngày sau, Chương Hoài Viễn qua đời, còn sớm hơn nhiều so với ngày mất trong nguyên tác.
Trước khi anh ta chết, Thủy Ngân ngồi trước giường khóc thút thít, không ngừng tiếc thương đứa bé đã mất. Chương Hoài Viễn vốn dĩ đã khó tiếp nhận sự thật này, nghe thêm những lời thương xót của Thuỷ Ngân, nhịn không được nặng lời với Chương lão phu nhân: “Mẹ, vì sao mẹ không thể khoan dung với Thu Uyển? Con của chúng con đã không còn, có thể nó là đứa con duy nhất của con. Mẹ muốn nhà họ Chương chúng ta đoạn tử tuyệt tôn đúng hay không?”
Lão phu nhân nghe xong lập tức gào khóc, vừa hối hận vừa đau lòng.
Tình hình càng tệ hại hơn khi Chương Hoài Viễn nói xong liền trực tiếp phun ra máu ngất xỉu, đến đêm thì qua đời. Người khác nhìn vào chỉ thấy Chương Hoài Viễn vì mất con mà không chịu được kích thích, bệnh tình nặng thêm mà chết. Đã vậy sở dĩ đứa bé mất đi đều là do lão phu nhân đối xử với con dâu quá hà khắc, hại chết bào thai còn đang khoẻ mạnh .
Nghe được tin con trai qua đời, lão phu nhân đau đớn kêu lên một tiếng ngất đi, xuất hiện dấu hiệu bị trúng gió còn sớm hơn so với lần trước.