“Thừa Tổ, chúng ta thật sự có thể tìm được ba hả?”Hà Tiểu Liên đứng tại bến tàu Thượng Hải nhìn những khu nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, trong lòng thoáng sinh ra e sợ. Nơi này và địa phương nhỏ ở nông thôn kia khác nhau hoàn  toàn, là một nơi phồn hoa mà cô nàng chưa từng thấy. Nhiều người như vậy, hai người thực sự có thể tìm được Hạ Đông Bằng sao?
"Đương nhiên là có thể, Hổ ca đã nói với tôi cha ở nhà máy rượu Tống thị, sống sung sướng tốt lành. Nhà máy rượu Tống thị có tiền như vậy còn sợ không tìm được nữa à? Chúng ta tùy tiện hỏi người khác mấy câu là biết ngay." Hạ Thừa Tổ không quá kiên nhẫn phản ứng cô chị gái hờ này, giọng điệu không được tốt cho lắm.
Hạ Thừa Tổ mười bốn tuổi cao hơn nửa cái đầu so với Hà Tiểu Liên, mặc dù tướng mạo không tệ nhưng ánh mắt lại mang theo gian xảo. Quần áo cổ quái, giống như ra sức bắt chước cách ăn mặc thời thượng của thành phố, nhưng lại không biết cách phối hợp như thế nào. Hai cái vạt áo thì một cái trong quần, một cái thả ra, ra vẻ phóng khoáng, phối thêm dáng vẻ ất ơ lưu manh, nhìn qua không khác gì một thằng lưu manh lông bông.
Cậu ta là con ruột của Hạ Đông Bằng, đương nhiên là Hạ Đông Bằng không thể vứt bỏ cậu ta, nhưng mình lại không giống. Mình chỉ là con riêng của vợ thôi, ai biết hiện tại Hạ Đông Bằng giàu có rồi có chịu nuôi mình hay không. Hà Tiểu Liên nghĩ thầm trong bụng.
Nghe được giọng điệu không tốt của Hạ Thừa Tổ, Hà Tiểu Liên cũng không dám nhiều lời ở trước mặt cậu ta, sợ chọc cho cậu ta khó chịu sẽ vứt cô nàng ở lại.
Hà Tiểu Liên có thể tuỳ ý phát cáu với Mộc Hương, kêu  gào khóc lóc om sòm, nhưng đối với Hạ Thừa Tổ, cô nàng tuyệt nhiên không dám làm như thế. Lúc trước Hạ Đông Bằng vẫn còn ở nhà, trước mặt ba dượng, Hà Tiểu Liên luôn là một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời khiến cho người khác yêu thích, đối với em trai con riêng của ba dượng cũng ra sức nịnh nọt lấy lòng.
Dường như trời sinh cô nàng đã biết phân chia ra “mạnh yếu”, đối diện với hai người đàn ông thì cẩn thận ân cần, đối diện với Mộc Hương và Hạ Tiểu Yến lại hoàn  toàn ngược lại. Ghét bỏ xa lánh Hạ Tiểu Yến nhát gan, suốt ngày giận chó đánh mèo lên cô bé. Còn thường xuyên oán trách Mộc Hương, lấy chuyện cô “khắc người thân” ra treo ở bên miệng, khiến cho nội tâm Mộc Hương sinh ra áy náy sợ hãi, đảm bảo cho mẹ kế hết lòng hết dạ với mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play