Kim Ngọc cung.


Lúc Hoa Vụ vừa tới có ở đây một lát, sau đó đã bị Yên Vu dẫn người đuổi theo.


Kim Ngọc cung không tính là nhỏ, cái sân lần trước Hoa Vụ đứng chỉ là một sân trước, tơ hồng trên cây hoa đào đấy cũng chỉ dùng để trang trí, trừ việc có thể trói người, không có bất kỳ tác dụng gì khác.


"Ngươi nói gì với Sùng Vân Tiên Tôn thế? Hắn có ăn hiếp ngươi không?" Cái miệng nhỏ kia của Tinh Bạch Vũ chưa từng ngừng lại suốt dọc đường trở về: "Xử phạt con gà lông tạp kia thế nào?"


"Chịu phạt hai mươi roi, tự kiểm điểm mười năm ở Tĩnh Tâm Nhai."


"Chỉ thế thôi?" Tinh Bạch Vũ rõ ràng là cảm thấy hình phạt này không đủ, "Nàng ta là muốn kéo ngươi đến Bát Hoang đài đấy! Nếu không phải ta mật báo đủ nhanh, ngươi đã bay màu rồi!! Điều kiện như vậy sao ngươi có thể đồng ý? Đã nói là đánh chó nể mặt chủ mà?"


Tinh Bạch Vũ rít gào ầm ĩ, còn không quên dát vàng lên mặt mình.


Hoa Vụ thâm sâu bổ sung một câu: "Sùng Vân tự đánh."


Lông chim trên đỉnh đầu Tinh Bạch Vũ dựng thẳng lên, lắc trái lắc phải: "Thật sao? Vậy cũng tạm, nhưng hắn sẽ không phá luật vì tình cảm cá nhân chứ?"


"Ngươi đã bao giờ nghe nói Sùng Vân phá luật vì tình cảm cá nhân chưa?" Đó là nam chính, nam chính cương trực công chính.


Cho dù Yên Vu có là đồ đệ hắn, phạm sai lầm, hắn cũng phải thiết diện vô tư*.


*không thiên vị người mình.


"Vậy còn hình phạt của ngươi thì sao?"


"Tiên Tôn là người tốt, không truy cứu lỗi lầm của ta."


"???"


Tinh Bạch Vũ hoài nghi, vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.


Nhưng nếu Sùng Vân đã không truy cứu, vậy chuyện này cũng coi như là kết thúc, người mất của không truy cứu, Thiên Đế tới cũng chẳng làm được gì.


......


......


Lăng Tiêu điện.


Cửu Hoa nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt dần tối lại.


"Nguyệt Hi thượng tiên và Sùng Vân Tiên Tôn nói gì đó ở trong điện, không ai biết......" Thuộc hạ càng nói giọng càng nhỏ, bầu không khí trong phòng áp lực đến mức khiến người ta không thở nổi.


"Bây giờ nàng ta đang ở đâu?"


"Về Kim Ngọc cung rồi." Thuộc hạ càng cúi thấp đầu hơn: "Nghe nói Sùng Vân Tiên Tôn không định truy cứu chuyện Nguyệt Hi thượng tiên đánh mất tơ hồng của ngài ấy."


Không chỉ như vậy, còn xử phạt Yên Vu.


Sùng Vân Tiên Tôn chỉ có một đồ đệ, thường ngày cũng coi như là sủng ái.


Ai ngờ, bây giờ lại xử phạt nàng ta vì Nguyệt Hi......


Mấy chuyện này đã truyền khắp Tiên giới, mọi người đều bàn tán xôn xao.


Cửu Hoa không muốn nghe tiếp, vẫy tay ra hiệu mọi người lui, cửa điện vừa đóng lại, ả liền đập nát đồ vật trong tay.


Cho dù có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể ngăn cản nam nữ chính ở bên nhau sao?


Cửu Hoa không tin chuyện này.


Cửu Hoa ổn định lại tâm trạng, sửa soạn một phen, đi tìm Thiên Đế.


Ai ngờ khi đến nơi lại được báo rằng Thiên Đế đang chơi cờ với Sùng Vân.


Thiên Đế và Sùng Vân qua lại thân thiết là sự thật cả Tiên giới đều biết, trước kia hai người này có thời gian rảnh liền sẽ cùng nhau chơi cờ, cho nên lần này sau khi Sùng Vân xuất quan, tới tìm Thiên Đế là rất bình thường.


"Ngài xem......"


"Không sao, ta sẽ đợi bọn họ." Cửu Hoa ở bên ngoài chờ.


Cửu Hoa chưa đợi được bao lâu, Sùng Vân đã từ bên trong đi ra.


Trước khi Cửu Hoa xuyên đến đây, đã đọc hết cốt truyện.


Nhưng sau khi ả xuyên tới đây, Sùng Vân đang bế quan, ả chỉ mới thấy qua tranh vẽ, chứ chưa từng gặp người thật.


Ả biết Sùng Vân được tác giả miêu tả đẹp trai đến cỡ nào, lúc này tận mắt nhìn thấy, Cửu Hoa vẫn không nhịn được mà ngơ ngẩn.


Thiên Đế cũng rất tuấn tú, chỉ là so với Sùng Vân, vẫn kém hơn một chút.


Sùng Vân thấy ả, hơi hơi gật đầu, chủ động dừng lại nói chuyện với ả, "Lúc ngươi và Thiên Đế đại hôn, ta còn đang bế quan, không tới kịp, đã đặc biệt chuẩn bị một phần lễ vật."


Cửu Hoa hoàn hồn, đáy lòng không rõ vì sao mà hơi chột dạ.


Nhưng người đối diện không lộ ra điểm khác thường nào, xem ra hắn chỉ là nể mặt Thiên Đế mà tặng quà cho mình.


Hắn không thể biết được chuyện đó...


Cửu Hoa bình tĩnh nhận lấy món quà, "Cảm ơn Sùng Vân Tiên Tôn."


Sùng Vân nói vài lời với ả rồi lập tức đi khỏi.


Cửu Hoa nhìn bóng lưng Sùng Vân rời đi, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Cho đến khi vai ả được người khác ôm lấy, "Sao nàng lại đến đây?"


Cửu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Đế, trên mặt hiện lên ý cười, "Mấy ngày nay chàng bận bịu quá, cho nên thiếp tới đây xem chàng...... Sùng Vân Tiên Tôn này sau khi xuất quan đã tới gặp chàng, là có chuyện quan trọng gì sao? "


"Không có gì, chẳng qua là chuyện lúc trước của Nguyệt Hi thượng tiên và Yên Vu tiên tử." Thiên Đế vòng tay ôm Cửu Hoa bước vào trong, "Cũng may lúc đó nàng ngăn cản ta, bằng không ta mà can thiệp thì kết thúc cũng không ổn."


Lời nói của Thiên Đế khiến Cửu Hoa xua tan đi vài phần nghi ngờ.


Sau khi vào chính điện, Cửu Hoa bị Thiên Đế kéo đến nói chuyện, ả cũng không để ý đến lư hương nghi ngút khói trên bàn bên cạnh.


......


......


Sau khi Sùng Vân xuất quan, cứ cách vài ngày lại tìm Thiên Đế đánh cờ. Đây là chuyện thường thấy trước đấy, ngay cả Cửu Hoa cũng không phát hiện có gì bất thường.


Cửu Hoa biết mình bây giờ ở Tiên Giới sức yếu thế cô*, sau hai lần thăm dò không thu được lợi ích gì, đã trở nên an phận hơn, không giở thêm thủ đoạn nào nữa.


*Sức yếu thế cô: sức lực yếu, đơn độc, chỉ có một mình. 'Thế cô' trong 'thân cô thế cô'


Chuyện của Hoa Vụ và Yên Vu, theo thời gian bị những chuyện mới khác làm lu mờ, dần dần cũng không còn ai nhắc đến.


Hoa Vụ lập tức không thèm thực hiện nhiệm vụ nữa, mỗi ngày đều rúc trong Kim Ngọc Cung.


Đối với người của Tiên giới mà nói, vài năm, vài chục năm không phải là lúc để bế quan.


Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã ba năm.


"Nguyệt Hi thượng tiên có ở đây không?"


Tịnh Bạch Vũ rơi từ trên mái nhà xuống, đập xuống trước mặt tên tiên thị* đang thò đầu vào nhìn ngoài cửa lớn.


*Tiên thị: người hầu trên Tiên giới


Tiên thị giật mình lùi lại.


Tinh Bạch Vũ đứng dậy, "Sao ngươi lại tìm nàng?"


Tiên thị vội vàng lấy một tấm thiệp mời ra, "Nửa tháng nữa là ngày đại hỉ của Cơ Lan Hoa Thần và Du Loan Tiên Quân nhà chúng ta, đặc biệt gửi lời mời đến Nguyệt Hi thượng tiên."


Tịnh Bạch Vũ cầm lấy thiệp mời, tung ta tung tăng đi tìm Hoa Vụ.


Sau vườn, tơ hồng đan thành lưới ở giữa không trung, cung chủ Kim Ngọc Cung đang nằm trên lưới, đắp một chiếc chăn nhỏ, tay cầm một chiếc bình làm bằng bạch ngọc, có vẻ như đang ngủ rất say.


Khoé miệng Tinh Bạch Vũ giật giật, nó bay lên, ném thiệp mời lên mặt Hoa Vụ.


Hoa Vụ còn chưa ngủ say, lúc thiệp mời bị ném xuống, cô liền giơ tay bắt lấy.


Tịnh Bạch Vũ kêu lên: "Nếu mọi người biết ngươi ở đây dùng tơ hồng của bọn họ đan thành lưới, làm giường cho ngươi, nước bọt thôi cũng đủ dìm chết ngươi."


"Đây là cái gì?" Hoa Vụ không để ý nó, trực tiếp hỏi nó ném cái gì xuống.


"Thiệp mời." Cánh của Tinh Bạch Vũ chỉ vào hai chữ lớn phía trên: "Có mỗi hai chữ ngươi cũng không nhận ra hả? Ta nhận ra hết đấy!"


Ngươi nhận ra được thì đáng tự hào ghê.


Hoa Vụ: "Từ đâu ra?"


Cô đã không ra ngoài một khoảng thời gian.


Ai sẽ gửi thiệp mời cho cô chứ?


Nữ chính cũng không có bạn bè, trước kia có Yên Vu gây phiền phức, bây giờ Yên Vu đi kiểm điểm rồi, cửa lớn Kim Ngọc Cung của cô, ngoại trừ công vụ, thì chưa có ai đặt chân vào.


Hoa Vụ thấy như này cũng tốt, phản...... Nữ chính không cần bạn bè.


Chỉ có gia súc mới đi theo bầy, vương giả luôn đi một mình.


"Từ Xu Linh Cung gửi tới." Tinh Bạch Vũ nói.


"Xu Linh Cung?"


"Đúng vậy, Du Loan Tiên Quân và Cơ Lan Hoa Thần của Xu Linh Cung sắp kết hôn...... Cũng không biết tại sao Cơ Lan Hoa Thần lại nghĩ quẩn, muốn gả cho Du Loan Tiên Quân."


Hoa Vụ có chút hứng thú: "Chuyện thế nào?"


Tinh Bạch Vũ nghe Hoa Vụ hỏi, lập tức tràn đầy kích động mà vỗ cánh phành phạch bay lên, “Du Loan Tiên Quân lớn lên xấu xí. Nghe nói là mẫu thân hắn khi mang thai đã bị thương, ảnh hưởng đến Du Loan Tiên Quân khi đó đang còn là thai nhi, sinh ra đã có một vết bớt rất lớn trên mặt, không có cách nào loại bỏ được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play