La Vô Thời được giấu ở trong một vườn trà, nơi đó là vườn trà tư nhân của Ổ Đinh, thủ vệ rất nghiêm ngặt.


Độ Hàn tốn không ít thời gian mới tìm được nơi đó.


"Vườn trà ở chỗ nào?"


"Tôi muốn chính mắt nhìn em trai tôi, mới có thể nói cho cô." Độ Hàn cũng không có lập tức nói địa chỉ cho Hoa Vụ.


Hoa Vụ liếc hắn một cái, đi sang bên cạnh lấy điện thoại.


Hoa Vụ gọi một cuộc điện thoại trước, một lát sau mới mở video.


Video là quay từ ngoài cửa sổ vào, Độ Bách bị trói ở trên ghế, cậu đang cố gắng thoát khỏi dây thừng.


Độ Hàn thấy người trong màn hình, giọng nói đều có vẻ kích động hơn: "Tiểu Bách."


Hiển nhiên tiếng của hắn không truyền qua được, Độ Bách bị trói ở trên ghế, sắc mặt đã đỏ lên, càng giãy dụa mạnh hơn.


Độ Hàn quay đầu nhìn về phía Hoa Vụ: "Nó đang ở đâu?"


Hoa Vụ tắt điện thoại đi: "Giao dịch công bằng."


Độ Hàn không quá tin tưởng Hoa Vụ, "Cùng viết ra."


Hoa Vụ không sao cả, đi sang chỗ bàn bên kia lấy giấy, chia cho Độ Hàn một tờ, bọn họ lần lượt viết địa chỉ xuống.


"Nếu cô dám gạt tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."


Trước khi trao đổi giấy, Độ Hàn còn không quên uy hiếp Hoa Vụ.


Hoa Vụ: "Tôi không cần phải lừa anh."


Độ Hàn hơi do dự, đưa tờ giấy qua, lấy được tờ kia ở trong tay cô xong đã gấp không chờ nổi mở ra.


Hoa Vụ mở tờ giấy kia của Độ Hàn ra, "Vườn trà Bạch Sơn trấn Vân Hồ."


Cách nơi này không xa.


......


......


Một bên khác.


Độ Bách đã thoát khỏi dây thừng, đầu cậu đầy mồ hôi nhìn về phía một người khác trong phòng.


Người nọ ấn đồng hồ đếm ngược xuống, "Tám phút, quá lâu."


Khuôn mặt nhỏ của Độ Bách đỏ bừng, cậu rót cho mình một chén nước, "Tôi đã tiến bộ."


"Đừng có kiêu ngạo."


"Không kiêu ngạo, tôi chỉ nói sự thật." Độ Bách nói: "Đêm khuya, sao đột nhiên chị lại muốn kiểm tra cái này?"


Cậu đang ngủ ngon giấc, đột nhiên có hai người xông vào, không nói hai lời đã trói cậu lại.


Đối phương nhún vai: "Có lẽ là chị Âm tâm huyết dâng trào, muốn giày vò mày một chút?"


Dù sao ngày thường cũng giày vò nó không ít.


Bọn họ đều đã quen.


Độ Bách: "Biến thái."


"Nhóc con, lời này mày cũng đừng nên nói lung tung, cẩn thận." Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy thỉnh thoảng chị Âm rất biến thái, nhưng nghĩ trong lòng có thể nói ra sao?


"Được rồi, mày nghỉ ngơi đi."


......


......


Độ Hàn lấy được địa chỉ thì chuẩn bị rời đi, nhưng mà hắn mới vừa mở cửa, lại đột nhiên đóng lại.


Hoa Vụ thu tờ giấy về: "Làm sao vậy?"


"Người của Ổ Đinh ở bên ngoài."


"Bọn họ phát hiện anh?"


"Chắc là không ......" Độ Hàn cũng không quá chắc chắn, nếu không có, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở bên ngoài.


Hoa Vụ nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài.


Vừa lúc thấy vài người đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn về bên này.


Hoa Vụ kéo hắn lùi vào bên trong, nhìn bốn phía căn phòng, "Đi phòng nhà tắm tắm đi."


"Nếu bọn họ tiến vào, thì nói là anh tới tìm tôi hẹn hò."


"Cái gì?"


"Sao, anh muốn bị bọn họ kéo về tra tấn một phen?"


"......"


Hắn vừa mới lấy được địa chỉ của Độ Bách, còn chưa đi tìm cậu, lúc này không thể xảy ra chuyện.


Độ Hàn lập tức chui vào phòng tắm.


Tiếng nước mới vừa vang lên, cửa liền 'tích' một tiếng nhỏ, có người dùng thẻ phòng mở cửa.


Người ngoài cửa tiến vào, thấy cô gái khoác một chiếc áo choàng, dựa vào mép bàn xem điện thoại.


Nghe thấy tiếng, cô ghé mắt nhìn qua, mày hơi nhíu lại: "Lão đại như này là có ý gì?"


"Chị Âm." Người dẫn đầu gọi một tiếng, cũng có chút ngoài ý muốn: "Sao lại là chị?"


"Các chú không biết tôi ở chỗ này?" Hoa Vụ nhìn vào mắt bọn họ, giọng điệu không tốt: "Hơn nửa đêm mở cửa phòng tôi, có ý gì nhỉ?"


Người nọ dẫn đầu lập tức hỏi người bên cạnh: "Có phải mày nhầm rồi không?"


"Không có, chính là phòng này."


Người nọ quét liếc căn phòng một cái, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, "Chị Âm...... Phòng của chị còn có người?"


"Các chú không tới tìm tôi à." Hoa Vụ buông điện thoại, hiểu rõ nói: "Các chú là tới tìm Độ Hàn, anh ta phạm tội?"


"Cho nên Độ Hàn ở chỗ này của chị?"


"Đúng vậy." Hoa Vụ khoanh tay.


"Độ Hàn tới tìm chị để?"


"Đêm hôm khuya khoắt, khách sạn, hai người trưởng thành có thể làm cái gì?" Hoa Vụ buồn cười: "Chút chuyện này các chú cũng muốn quản?"


Biểu tình của người đối diện thay đổi thay đổi, khi nào mà chị Âm và Độ Hàn lại......


"Anh ta phạm phải chuyện gì?" Hoa Vụ kéo ghế dựa ra ngồi xuống: "Người ở bên trong, các chú đi bắt đi."
Hoa Vụ nói như vậy, ngược lại không ai động.


"Anh ta không phạm tội? Vậy các chú kéo nhiều người tới như vậy làm cái gì...... Không thể ở với tôi?"


Mắt thấy sắc mặt của cô gái đối diện đã lạnh xuống, người dẫn đầu lập tức nói: "Chị Âm...... Bọn em chỉ là tìm Độ Hàn có chút việc gấp, đã quấy rầy chị, thật sự xin lỗi."


Vị này chính là có tiếng giết người như cắt cỏ.


Nếu mà bọn họ biết người ở bên trong là cô ta, ai dám trực tiếp trộm thẻ mở cửa.


"Việc gấp?"


Cạch --


Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Độ Hàn mặc áo tắm dài đi ra.


Thấy người bên ngoài, hắn bình tĩnh hỏi: "Sao các chú lại ở chỗ này?"


Ngày thường hắn đều giấu mặt ở dưới mũ, còn mang thêm khẩu trang, giống như một cái bóng.


Lúc này đột nhiên thấy gương mặt tuấn mỹ kia, bọn họ đều hơi sửng sốt.


Độ Hàn lớn lên đẹp như vậy?


"Nói là tìm anh có việc gấp." Hoa Vụ chậc một tiếng: "Em còn tưởng rằng anh phạm tội."


Độ Hàn: "Việc gấp gì?"


Người dẫn đầu: "...... Chúng ta ra bên ngoài nói?"


Độ Hàn nhìn Hoa Vụ một cái, đi theo bọn họ ra cửa.


......


......


Độ Hàn đi ra ngoài được vài phút, rất nhanh đã trở về.


Cái gọi là việc gấp của đối phương, cũng chỉ là tìm lấy cái cớ, Hoa Vụ và Độ Hàn đều hiểu rõ.


"Bọn họ đi rồi?"


"Chắc là chưa." Độ Hàn nói: "Có thể sẽ giám thị chúng ta, bây giờ tôi không thể đi."


Hoa Vụ yếu ớt thở dài: "Vậy đêm nay anh không thể quay về gặp em trai thân ái của anh rồi, thật là đáng thương."


"......"


Độ Hàn im lặng một lát, thấy Hoa Vụ hoàn toàn không có bộ dáng lo lắng, "Bọn họ cũng sẽ hoài nghi cô, cô không lo lắng sao?"


"Tôi lại không có làm cái gì, lo lắng gì chứ?" Hoa Vụ đứng dậy đi đến mép giường, xốc chăn trèo lên, "Tấm lòng của tôi với lão đại, nhật nguyệt chứng giám."


Độ Hàn: "......"


Hoa Vụ giơ tay chỉ chỉ sô pha nhỏ hẹp: "Bên kia có sô pha, anh tạm chấp nhận cả đêm đi."


Ting ting --


Chuông cửa đột ngột vang lên.


Độ Hàn nhìn về phía Hoa Vụ, Hoa Vụ ý bảo hắn đi ra cửa: "Nhìn xem là ai."


Độ Hàn nhìn ngoài cửa trước, hạ giọng nói: "Phục vụ của khách sạn."


Độ Hàn hơi hé cửa ra.


Nhân viên phục vụ bên ngoài cười mở miệng: "Chào ngài, đây là có người đưa tới cho ngài, nói là biểu đạt xin lỗi chuyện trước đó."


Bên cạnh nhân viên phục vụ có một cái xe đẩy, bên trên là chai rượu vang đỏ cùng một ít thức ăn.


"Có cần tôi đưa vào cho ngài không......"


"Không cần, cảm ơn." Độ Hàn kéo xe đẩy vào, đóng cửa lại, xác định nhân viên phục vụ đã rời đi, hắn mới kéo đồ vào bên trong.


"Bọn họ đưa rượu và đồ ăn."


Con ngươi Hoa Vụ sáng hơn vài phần, xuống khỏi giường, “Độ tiên sinh, khung cảnh đẹp như này, chắc hẳn phải thưởng rượu với trăng cho đã chứ nhỉ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play