Trong con ngươi đen nhánh của Độ Hàn phản chiếu ra ngũ quan xinh đẹp của đối phương, trên người cô phảng phất như có một tầng ánh sáng mê người, khiến người ta muốn tới gần, trầm luân.
Độ Hàn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, hầu kết hắn chậm rãi lên xuống, gian nan nuốt nước bọt.
Độ Hàn bị đẩy một cái, hắn nghe thấy giọng nói mơ hồ: "Xuống xe trước......"
Giọng nói kia có vẻ như rất xa xôi.
Lại có vẻ như rất gần.
Độ Hàn không động, hắn lại bị đẩy một cái, "Anh không nghe thấy sao? Xuống xe trước......"
Độ Hàn lên tiếng, mở cửa xe, móc vài cái mới đẩy cửa xe ra.
Hắn chống cửa xe đi xuống.
Chỉ là một động tác xuống xe, Độ Hàn lại như là dùng không ít sức lực, dựa vào bên cạnh hơi thở dốc.
Quần áo không cách nào kéo ra, hắn cảm giác rất nóng...... Rất ngột ngạt, rất khó chịu.
Hoa Vụ lấy đồ xuống, quay đầu thì thấy Độ Hàn dựa vào trên cửa xe, hơi ngửa đầu, đường cong sườn mặt trôi chảy hoàn mỹ, không hiểu sao có chút câu người.
Hoa Vụ thở dài, đi vài bước tới chỗ hắn, "Còn có thể đi không?"
Độ Hàn: "Ừm."
Hoa Vụ đứng ở một bên chờ hắn, Độ Hàn chậm lại, từ từ đi tới chỗ thang máy.
Thân thể có chút bất ổn, nhưng cũng may vẫn tự mình đi vào được thang máy.
Thang máy đi lên, Độ Hàn nắm lấy tay vịn thang máy, đầu hơi rũ xuống, Hoa Vụ không nhìn thấy mặt hắn.
Hoa Vụ đứng ở bên cạnh hắn, "Có phải anh uống thứ gì không sạch sẽ rồi không?"
Độ Hàn: "Có lẽ......"
Dù sao Độ Hàn cũng là một người trưởng thành, còn lăn lộn ở bên cạnh Ổ Đinh lâu như vậy, bây giờ hắn đã quá hiểu vì sao thân thể mình lại thế này.
Hoa Vụ yên lặng vài giây, lại nói: "Nếu không tôi đưa anh đến bệnh viện?"
Độ Hàn: "Không cần."
Độ Hàn từ chối đi bệnh viện, Hoa Vụ cũng không tiện nói tiếp, dù sao thì con trai người ta cũng cần mặt mũi chứ.
Đinh --
Cửa thang máy chậm rãi lùi về hai bên.
Độ Hàn đi ra ngoài trước một bước, nhưng mà dưới chân không biết như thế nào lại vướng vào thảm ngoài thang máy, nếu không phải Hoa Vụ nhanh tay lẹ mắt kéo hắn một cái thì chắc là đã ngã trên mặt đất.
Độ ấm truyền đến trên cánh tay, phảng phất như có dòng điện rất nhỏ chạy qua thân thể, làm cả người Độ Hàn có loại cảm giác rùng mình.
Hoa Vụ cảm giác cả người Độ Hàn không có sức lực gì, chỉ có thể đỡ hắn: "Có thể đứng vững không? Được rồi, nhanh lên đi......"
Cũng may phòng bọn họ cách thang máy không quá xa, Hoa Vụ dắt hắn qua, bảo hắn lấy thẻ phòng mở cửa.
Độ Hàn sờ soạng ở trên người vài cái, cũng không sờ đến, chóp mũi tất cả đều là mùi hương trên người cô, hơi thở kia thổi đến hắn càng thêm choáng váng.
Hoa Vụ để hắn dựa vào tường, lục lọi tìm thẻ phòng ở trên người hắn, mở cửa, "Anh thật sự không đi bệnh......"
Hoa Vụ nói còn chưa nói xong, Độ Hàn đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay chuẩn bị thu lại của cô.
Thời điểm Hoa Vụ nhìn qua, hắn cúi người xuống dán lên nơi mềm mại mê người như cánh hoa kia.
Nhiệt độ nóng hổi đè ở lên cánh môi hơi lạnh kia, nháy mắt trong đầu như là có thứ gì nổ tung, cả người có loại cảm giác tê tê dại dại.
Cô gái hơi mở to mắt nhìn hắn, nhưng Độ Hàn mới vừa cảm nhận được một chút lạnh lẽo, trực tiếp kéo người vào trong ngực, cửa phòng 'rầm' một tiếng đóng lại.
Thẻ phòng còn chưa được cắm vào, toàn bộ căn phòng một mảnh tối đen.
Hoa Vụ dựa vào trên gương ở cửa, thân thể nóng rực của Độ Hàn cùng với thân thể của cô dán chặt vào nhau.
Nụ hôn nồng nhiệt lại nóng bỏng, như mưa rền gió dữ quét về phía Hoa Vụ, dưỡng khí trong lồng ngực từng chút từng chút bị hao mòn.
Trên người Độ Hàn rất nóng, Hoa Vụ đụng tới hắn đều cảm giác bị nóng theo, dưới nụ hôn càn rỡ của Độ Hàn khiến cô thiếu chút nữa đã không thở nổi.
"Độ...... Độ Hàn."
Độ Hàn nghe thấy tiếng của Hoa Vụ, dừng động tác lại, môi răng tách ra, vuốt ve má cô, giây tiếp theo chính là bả vai Hoa Vụ trầm xuống.
Thanh niên ôm lấy cô, dựa vào trên người cô, hô hấp nặng nề dừng ở bên tai cô giống như một ngọn lửa.
Cuối cùng Hoa Vụ cũng có thể hít được không khí mới mẻ, nhưng lúc này cô chỉ toàn cảm nhận được hơi thở trên người Độ Hàn, nhiệt độ nóng bóng trên người hắn truyền đến trên người cô.
Độ Hàn vẫn còn lý trí, hắn muốn buông Hoa Vụ ra, nhưng mà thân thể lại giống như là không nghe sai khiến, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
Trong phòng tối đen, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Độ Hàn nghe thấy tiếng tim đập đánh trống reo hò mất đi tần suất ở bên tai.
Hắn thử mò hôn ở trên sườn cổ Hoa Vụ, sau khi phát hiện mình cũng không bị cự tuyệt thì như là được ủng hộ, lại lần nữa bắt giữ lấy ý lạnh mềm mại kia.
Bóng người hòa vào trong bóng đêm, không phân rõ được ai với ai.
......
......
Độ Hàn tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, thấy hỗn độn đầy đất, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ và chật vật.
Ánh mắt hắn theo quần áo rủ xuống bên giường, cuối cùng dừng ở trên người Hoa Vụ chôn nửa khuôn mặt ở trong chăn, cô ngủ rất say, gương mặt xinh đẹp kia còn có màu đỏ chưa rút đi.
Độ Hàn nhặt quần áo trên mặt đất lên, đặt ở một bên, đứng yên ở mép giường, nhìn người ngủ say.
Đứng được mấy phút, Độ Hàn vòng qua giường, đi lên từ bên kia, xốc lên chăn nằm vào, ôm chặt cô từ phía sau.
......
......
Thời điểm Hoa Vụ tỉnh lại, đã là buổi sáng hơn mười một giờ.
Phía sau là lồng ngực rộng lớn ấm áp của Độ Hàn, cô xoay người sang chỗ khác nhìn hắn.
Độ Hàn đã tỉnh, không biết suy nghĩ cái gì, thấy cô động thì thân thể rất phối hợp điều chỉnh vị trí, để cô lật qua.
Hoa Vụ nhìn kỹ hắn hai giây, "Sao anh chưa đi?"
"......"
Những lời này đã xua tan đi suy nghĩ xem nên đối mặt như thế nào trước đó của Độ Hàn.
Lời này của cô sao lại giống......
Độ Hàn mặt không biểu cảm gì nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Đây là phòng của tôi." Hắn phải chạy đi đâu?
Hoa Vụ giơ tay chống trán, chậm rì rì nói: "...... À, quên mất."
Sau khi nói những lời này, Hoa Vụ cũng không nhúc nhích, Độ Hàn cũng không tiện làm động tác gì, hai người yên lặng nằm.
Mãi cho đến khi điện thoại của Hoa Vụ vang lên, tiếng chuông truyền đến từ phía cửa, Hoa Vụ nhìn Độ Hàn.
Độ Hàn buông cô ra, đi lấy điện thoại của cô lại đây.
"Tôi còn ở khách sạn...... Buổi chiều đi...... Tôi tới rồi nói tiếp." Hoa Vụ nói vài câu rồi cắt đứt điện thoại.
Độ Hàn đã mặc xong quần áo, Hoa Vụ ném điện thoại ra, lại nằm trở về.
"Cô không dậy?"
"Mệt." Hoa Vụ không muốn động.
"...... Tôi đi mua chút đồ ăn." Độ Hàn nói: "Cô ngủ tiếp một lát."
"Ừ." Trước khi Độ Hàn đi ra ngoài thì Hoa Vụ gọi hắn lại: "Lúc về thì sang bên cạnh lấy giúp tôi một bộ quần áo sạch sẽ tới đây."
Độ Hàn đáp một tiếng, đi tìm thẻ phòng của cô.
Đi ra khỏi cửa phòng, Độ Hàn đứng ở trên hành lang, luôn cảm thấy rất kỳ quái......
Theo lý thuyết buổi sáng hôm nay nên là trường hợp xấu hổ, vì sao bọn họ lại ở chung tự nhiên như vậy?
Độ Hàn không suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, đi mua đồ ăn trước, sau đó đi sang bên cạnh lấy quần áo.
Chờ Độ Hàn trở về, Hoa Vụ đã dậy, đang ở trong phòng tắm đánh răng.
Cô tùy tiện mặc một chiếc áo của hắn, giống như mất gần hết sức lực, dựa ở mép bồn rửa mặt, dưới áo là chân trắng thon dài tinh tế, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Độ Hàn không hiểu sao lại nhớ tới ký ức có chút mơ hồ tối hôm qua......
Hắn nhanh chóng dời ánh mắt đi, đưa quần áo cho cô: "Quần áo."
Hoa Vụ ở trong phòng tắm thay quần áo rồi mới ra, ngồi trước bàn ăn gì đó.