Người của Ổ Đinh không tìm được La Vô Thời ở vườn trà Bạch Sơn, cảnh sát đã đến, bọn họ chỉ có thể rút lui trước.
Nhưng mà khi nội ứng của bọn họ trong đám cảnh sát đưa tin tức, cảnh sát bên kia cũng không tìm được La Vô Thời.
Có lẽ La Vô Thời còn sống.
Ổ Đinh không biết La Vô Thời bị bắt đi, hay là hắn cũng tham dự chuyện này.
Ông ta có thể chắc chắn chính là, chuyện này do Khuyển Nha bên kia làm.
Ông ta đầu tư vào trên người La Vô Thời nhiều như vậy, mắt thấy đã có thể sản xuất, kết quả La Vô Thời lại biến mất......
Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả Cách Jill, Ổ Đinh cũng không rảnh quan tâm.
Không có La Vô Thời, nói với Cách Jill thế nào?
Ổ Đinh muốn cướp người về, nhưng mà Khuyển Nha đã sớm có chuẩn bị, bọn họ không biết được La Vô Thời bị hắn nhốt ở nơi nào.
Hỏa khí của Ổ Đinh ngày càng lớn.
"Sao mấy ngày gần đây không có tin tức của Nguyên Âm?"
Trước khi vườn trà Bạch Sơn xảy ra chuyện, ông ta đã dặn dò cô đi làm việc, theo lý thuyết thì mấy ngày như vậy đã phải về rồi.
"Sếp, chị Âm nói ngài phái chị ấy đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, bảo chúng ta mấy ngày nay đều không cần liên hệ chị ấy ạ......" Cấp dưới trả lời.
Ổ Đinh nhíu mày, mấy ngày nay ông ta vội vàng xử lý chuyện vườn trà Bạch Sơn, không có chú ý cô bên kia.
"Bây giờ gọi cho cô ta."
Hai phút sau, cấp dưới cầm điện thoại, lắc đầu với Ổ Đinh.
Không gọi được.
Đáy lòng Ổ Đinh có loại dự cảm không tốt, ông ta nhìn quanh bốn phía một vòng: "Độ Hàn đâu?"
"Lúc trước ngày bảo anh ta đi nhà xưởng bên kia xem hàng, nếu tính không sai thì chắc là hôm nay sẽ trở về."
"Bây giờ bảo cậu ta trở về."
"Vâng."
Nhưng mà Độ Hàn cũng không gọi được.
Mới đầu tưởng nhà xưởng hẻo lánh, không có tín hiệu nên đổi sang dùng điện thoại vệ tinh, kết quả vẫn không gọi được.
Gọi cho nhà xưởng thì bên kia nói Độ Hàn chỉ đến một ngày, ngày hôm sau đã đi rồi.
Bên trên phái người tới, người của nhà xưởng cũng không dám hỏi nhiều.
Dự cảm không tốt dưới đáy lòng Ổ Đinh càng sâu.
"Đi, đi chỗ Nguyên Âm ở nhìn xem người của cô ta còn ở đó không, gọi Mộc Thị tới."
"Vâng."
......
......
Trong viện của Hoa Vụ còn có người ở, nhưng căn bản không phải người của cô, là một đám tay đấm không biết thuê từ chỗ nào tới, mặc quần áo của bọn họ, hoạt động ở trong sân.
Người theo dõi của bọn họ ở cách khá xa, chỉ nhìn thấy có người hoạt động ở bên trong, căn bản không chú ý tới hoàn toàn không phải cùng một nhóm người.
Đến nỗi người của Hoa Vụ, đã sớm không thấy.
Ổ Đinh mặt u ám đứng ở trước cửa sổ sát đất, Mộc Thị đứng ở đằng sau, thở mạnh cũng không dám.
Nếu Hoa Vụ chỉ là mất liên lạc, Mộc Thị còn có thể nói có thể là cô đang làm chuyện khác, tạm thời không tiện liên hệ.
Nhưng mà người của cô đều không thấy, cái này thì không bình thường.
Mộc Thị cũng không thể trợn mắt nói dối.
Bên cạnh có người suy đoán: "Sếp, chuyện vườn trà Bạch Sơn, liệu có thể có liên quan tới cô ta hay không?"
Chuyện vườn trà Bạch Sơn mới xảy ra thì cô đã mất tích.
Cái này không khỏi cũng quá trùng hợp rồi.
Tay chắp ở sau người Ổ Đinh nắm chặt, lại buông ra, lại chậm rãi nắm chặt.
Vườn trà Bạch Sơn......
La Vô Thời......
Nếu cô ta là do Khuyển Nha phái lại đây, nằm vùng bắt La Vô Thời đi......
Vậy bây giờ cô ta mất tích, tất cả đều có thể thuyết phục.
"Tao mặc kệ nó là người của ai, nhất định phải bắt nó về cho tao." Ổ Đinh xoay người, nhìn về phía Mộc Thị, "Tao muốn cho nó biết, kết cục của việc lừa gạt tao."
Mộc Thị vội vàng đáp một tiếng.
"Sếp, vừa rồi bọn em lấy được cái này......"
Cấp dưới vội vàng chạy vào, đưa một lá thư mời đưa cho Ổ Đinh.
Thư mời toàn là màu đen, trang bìa in một quả táo vàng.
Ổ Đinh mở thư mời ra, nội dung bên trong rất đơn giản, mời hắn vào ngày 15, đi đến chỗ gặp mặt, người ký tên là Cách Jill.
"Cách Jill nhập cảnh rồi?"
Mộc Thị cầm thư mời nhanh chóng quét mắt liếc một cái, "Bọn em không có nhận được tin tức...... Nếu thật sự Cách Jill đã đến đây, không cho chúng ta biết hành tung là bình thường."
Đương nhiên Ổ Đinh biết, chỉ là bọn chúng và Cách Jill còn chưa nói xong, vì sao đột nhiên gã lại tới đây?
......
......
Cùng lúc đó, Khuyển Nha cũng nhận được lá thư mời này.
"Cha, người cảm thấy đây có thể là bẫy rập không?" Lần trước Cách Jill nói chuyện với bọn họ, cũng chưa từng nói sẽ qua.
Sao bây giờ đột nhiên lại gửi thư mời đến cho bọn họ?
Hơn nữa đây là địa giới của bọn họ ......
Khuyển Nha nhìn thư mời trên bàn, mí mắt đã che kín nếp nhăn hơi cụp xuống, khóe miệng là một đường thẳng, không có ý cười hiền từ của ngày thường kia.
......
......
Khuyển Gia và Ổ Đinh nhận được thư mời thì chắc chắn sẽ nghi ngờ, bọn họ sẽ lại nghĩ cách chứng thực.
Nhưng Cách Jill ở trong tay Hoa Vụ, cuối cùng cũng chỉ biết được đáp án khẳng định.
Lúc này Hoa Vụ ngồi ở dưới mái hiên, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn hư không.
Trên mái hiên có bọt nước nhỏ giọt, mới vừa xong nên mặt đất là một vùng lầy lội, trong không khí đều là mùi tanh của đất.
Độ Hàn từ trong phòng đi ra, nhìn Hoa Vụ ngồi một mình ở dưới mái hiên, hắn dạo bước đến, dẫm lên sàn nhà bằng gỗ vang lên tiếng cót két.
"Lỡ bọn họ không tới thì sao?" Độ Hàn bị bắt ở lại nơi này, hiện giờ hắn cũng không trở về được nữa...… Trở về cũng sẽ bị hoài nghi.
Sau khi tìm được Độ Bách, Độ Hàn không còn ý chấp niệm gì để ở lại bên người Ổ Đinh.
"Sẽ đến."
"Cô chắc chắn như vậy?"
"Đại biểu cho Cách Jill chính là một chuỗi lợi ích, ai từ bỏ chính là đưa dao cho đối phương. Bọn họ sẽ không nhìn đối phương lớn mạnh rồi thôn tính mình, bọn họ sẽ đến."
Độ Hàn coi như bọn họ sẽ đến.
Nhưng mà......
"Cô hẹn bọn họ cùng đến làm cái gì? Xem bọn họ đánh nhau?"
Hoa Vụ đại khái là bổ não ra hình ảnh bọn họ đánh nhau, con ngươi lộ ra ý cười: "Xem bọn họ ở trong nhà mình mắng nhau không thú vị? Cấp bậc như vậy...... Rất khó thấy đấy."
"......"
Đó là mắng nhau sao?
Mấy ngày kế tiếp Hoa Vụ cũng không có làm cái gì, chính là quét sạch thôn, thuận tiện dựng một cái sân khấu.
Còn bảo người ra bên ngoài kéo không ít đồ trang trí cho không khí lễ hội tới, ngay cả thảm đỏ cũng trải lên.
Độ Hàn nhìn hiện trường sân khấu càng ngày càng giống kết hôn kia...... Chỉ thiếu mỗi cô dâu chú rể và người chủ trì.
......
......
Ngày 15 tháng 5, trời đầy mây.
Ông chủ Tần ra khỏi tiệm, sải bước lên xe máy điện, mới vừa đem cắm chìa khóa vào, bên cạnh đột nhiên có một đứa trẻ choai choai vồ vào đây, đụng ngã hắn và cả cái xe.
Ông chủ Tần mới sáng sớm tinh mơ đã ngã như chó gặm bùn*, lửa giận bùng lên, "Cái thằng nhóc thối, mày đi đường không có mắt......"
*Ngã như chó gặm bùn: ý chỉ kiểu ngã xấu hổ, như này này:
Thấy rõ người đâm vào mình, ông chủ Tần sửng sốt, tiếp đó lại chửi ầm lên: "Vội đi đầu thai à? Chạy con mẹ mày!!"
Dường như đứa trẻ bị dọa, bò dậy trực tiếp chạy.
Ông chủ Tần bò dậy quát lên ở phía sau.
Ông chủ cửa hàng bên cạnh nghe thấy tiếng của hắn, ra thăm dò xem, "Lão Tần, làm gì thế?"
"Nhóc con chết dẫm, mới sáng sớm đã tìm xúi quẩy." Ông chủ Tần mắng chửi, hắn sờ túi một cái, giây tiếp theo sắc mặt biến đổi, chỉ vào phương hướng đứa trẻ biến mất, "Mẹ, túi tiền của ông."
Nói xong không đợi ông chủ bên cạnh nói chuyện đã cưỡi xe đuổi theo.
Ông chủ cách vách đã thấy nhiều nên không lạ, trị an của Lệ Thành rất không ổn, có rất nhiều đứa bé như vậy.
Ra bên ngoài không cẩn thận, mất túi tiền đều là may mắn, mất mấy thứ khác trên người, đó chính là......