– Cũng tốt, đến lúc đó ta vẽ lộ tuyến cho ngươi, năm đó ta đã đi qua một lần. Chí ít cũng không để cho ngươi đi đường vòng, bên trong cực kỳ nguy hiểm, nếu như lạc đường, hoặc chạy tới địa bàn của yêu thú lục giai khác vậy thì sẽ vô cùng thảm.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói.  

Một già một trẻ lập tức thương nghị không ít việc vặt vãnh. Phương Tân Kỳ lúc này hiểu ý bưng lên một ít điểm tâm và rượu ngon tới. Vừa ăn uống vừa bàn luận, lúc này đã tới đêm. Nếu không phải Lục Tâm Đồng và Tiểu Long trở về, một già một trẻ này còn đang thương nghị kế sách đối phó với phụ nữ.  

Vào ban đêm, trên trời cao xuất hiện vô số ngôi sao. Ngôi sao lóe lên, Lục Lâm Thiên suy nghĩ linh tinh một lát rồi lập tức móc ra Linh Ngọc sàng tiếp tục khoanh chân ngồi tu luyện linh lực. Loại tu luyện này đối với việc tăng cường linh lực mà nói vô cùng chậm chạp. Thế nhưng đối với việc củng cố linh lực cực kỳ hữu hiệu.  

Cũng không biết qua bao lâu, quanh thân Lục Lâm Thiên được bao phủ bởi một tầng quang tráo vô hình.  

Trên Quỷ Vũ Tông, trong một phòng tối có hai đạo thân ảnh xuất hiện. Mà hai đạo thân ảnh này có một người chính là Đới Cương Tử, một thân ảnh khác cực kỳ mờ ảo, thân ảnh này thậm chí là gần như trong suốt, giống như một lớp sương mờ vậy, vô cùng quỷ dị không nói nên lời. Thân ảnh này cũng chỉ lớn như trẻ con, quanh thân còn có một cỗ khí tức khiến cho tim người khác đập nhanh.  

Mà dáng dấp bên ngoài, nếu như Lục Lâm Thiên có mặt ở đây nhất định sẽ giật mình không ngớt. Người này không phải là ai khác mà chính là linh hồn thể của Thôi Mệnh phán quan bị Dương trưởng lão của Vân Dương Tông truy sát.  

– Đới Cương Tử. Tìm một người có tu vi Vũ Suất cho ta khó vậy sao? Trong ba ngày phải tìm cho ta một người có tu vi Vũ Suất. Trong vòng ba ngày nếu như ta không đoạt xá thì thực lực sau đó sẽ càng tổn hao thêm nhiều.  

Tuy rằng lúc này Thôi Mệnh phán quan chỉ là linh hồn thể, thế nhưng cảm giá áp bách bên ngoài vẫn khiến cho toàn thân Đới Cương Tử run rẩy.  

– Thôi Mệnh đại nhân, Vũ Suất quả thực rất khó tìm. Hơn nữa Vũ Suất phù hợp với yêu cầu đại nhân càng thêm khó. Cho dù trong toàn bộ Quỷ Vũ Tông hiện tại cũng chỉ có một Vũ Suất là ta.  

Vẻ mặt Đới Cương Tử có chút khó xử.  

– Đây là vấn đề của ngươi, độc trên người ngươi chỉ có Linh Vũ giới ta có thể giải. Cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi, có lẽ Phi Linh môn cũng đã nghi ngờ ngươi rồi.  

Sắc mặt Thôi Mệnh phán quan trầm xuống, lập tức có chút hoàn hãn nói:  

– Ngươi mau chóng tìm cho ta một người có tu vi Vũ Suất để đoạt xá. Chờ sau khi thực lực ta khôi phục một chút, tới lúc đó bằng vào thế lực của Linh Vũ giới chúng ta đủ để cho Quỷ Vũ Tông ngươi có thực lực chống lại Nhất tông Nhất giáo Nhất trang Nhất môn. Có thể nắm lấy cơ hội lần này hay không phải dựa vào chính ngươi rồi.  

– Phán quan đại nhân, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm một Vũ Suất cho đại nhân, sau này mong đại nhân chiếu cố nhiều hơn.  

Đới Cương Tử khúm núm nói.  

– Lui đi. Ngươi chỉ cần tìm một Vũ Suất trên Quỷ Vũ Tông là được. Đến lúc đó cứ để ta đối phó là được rồi. Có lẽ bằng vào thực lực của ngươi cũng không đến mức không đối phó được Vũ Suất tầm thường.  

Thôi Mệnh phán quan nói.  

Đới Cương Tử rời khỏi phòng, nhìn vào bầu trời đêm sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nhướng mày một cái rồi lập tức rời khỏi.  

Một đêm tu luyện trôi qua, khi ánh nắng mai chiếu xuống hậu sơn thì Lục Lâm Thiên lập tức ngừng tu luyện.  

Mấy ngày nay Lục Lâm Thiên vô cùng bất đắc dĩ, hắn phải bồi tiếp Lữ Tiểu Linh đi dạo trong Phi Linh môn. Những đệ tử trong môn nhìn thấy chưởng môn nhà minh đi dạo cùng một nữ tử tuyệt sắc đều vô cùng thức thời chạy ra xa. Cả đám nở nụ cười hiểu ý, nhìn thấy Lữ Tiểu Linh cũng vô cùng khách khí, ai biết sau này nữ nhân này có thể trở thành chưởng môn phu nhân của bọn họ hay không cơ chứ.  

May mà có Tiểu Long và Lục Tâm Đồng đi cùng Lục Lâm Thiên mới không cảm thấy buồn chán. Lục Tâm Đồng và Lữ Tiểu Linh vốn chưa từng quen biết, thế nhưng chỉ sau một lát quan hệ lập tức thân thiết. Mà Tiểu Long có đôi khi dường như vô ý nhắc tới đan được thất phẩm khiến cho Lục Lâm Thiên thiếu chút nữa muốn đem nó thu vào trong Không gian thú nang.  

Tiểu Long ủy khuất, đôi mắt nhỏ không ngừng nhìn Lục Lâm Thiên, hung hăng uy hiếp hắn:  

– Lão đại, đệ không chỉ muốn nói cho Hồng Lăng tỷ huynh trêu hoa ghẹo nguyệt, mà còn nói cho Vô Song tỷ, còn có Cảnh Văn tỷ, huynh cứ chờ bị thu thập đi, ai bảo huynh khi dễ đệ.  

– Đệ dám uy hiếp lão đại sao?  

Lục Lâm Thiên tức thì quát lớn, nhanh chóng móc ra Không gian thú nang.  

Sưu.  

Thân thể Tiểu Long nhanh như thiểm điện chạy trốn, vừa chạy vừa nói:  

– Lão đại, huynh không đuổi kịp đệ đâu.  

– Ai nói, Phù Quang Lược Ảnh.  

Lục Lâm Thiên quát nhẹ một tiếng vòng xoáy dưới chân chợt lóe, trong nháy mắt đánh về phía Tiểu Long.  

– Hừ, đệ trốn.  

Quang mang quanh người Tiểu Long chợt lóe, thân thể biến mất. Một người một thú lập tức đuổi nhau.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi nói là đi theo ta mà.  

Lữ Tiểu Linh tức giận dậm chân rồi hét lớn.  

Cứ như vậy một ngày một đêm trôi qua. Mà trong ngày này Lục Lâm Thiên rốt cuộc cũng có một đêm nhàn nhã. Lúc chạng vạng trở lại đình viện, Lộc Sơn lão nhân cũng đã xuất quan. Thương thế trên người trên cơ bản đã không còn trở ngại, Thanh Hỏa lão quỷ vẫn còn tiếp tục bế quan.  

Lộc Sơn lão nhân xuất quan, Lục Lâm Thiên lập tức quyết định sáng mai chạy tới Quỷ Vũ Tông. Tốc chiến tốc thắng cũng tốt. Dù sao việc Quỷ Vũ Tông sớm muộn cũng phải giải quyết. Đới Cương Tử đã có dị tâm, nếu để thời gian quá dài, khó có thể đảm bảo đây không phải là một tai họa.  

Lập tức Lục Lâm Thiên gọi Hoa Mãn Lâu tới nói một phen, sau đó mới móc ra Linh Ngọc Sàng tu luyện. Sáng sớm hôm sau, Nghịch Lân Yêu Bằng xuất hiện, hai cánh giương lên rồi lập tức rời khỏi Phi Linh môn.  

Trên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng lúc này có Lục Lâm Thiên, Lữ Tiểu Linh, Lộc Sơn lão nhân, Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, còn có Tiểu Long và Đới Trường An. Trong Phi Linh môn còn có hộ pháp Trương Khiếu, mấy Vũ Tướng của Vũ Đường, là những người có thực lực cao nhất. Một Vũ Tướng bát trọng, hai Vũ Tướng thất trọng, một Vũ Tướng lục trọng. Hai Vũ Tướng ngũ trọng. Thực lực quả thực không kém.  

Dưới yêu cầu của Lục Lâm Thiên, Đới Trường An lúc này phải đeo một chiếc khăn che mặt. Miễn cho người của Quỷ Vũ Tông nhận ra.  

Mà đi theo cũng có Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thủy Hỏa Yêu Giao, Huyết Tích Dịch và Thái Âm Yêu Thỏ.  

– Lục chưởng môn, chúng ta chỉ có mấy người này liệu có đủ không?  

Trên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng, Đới Trường An tuy rằng biết đây đều là cường giả, thế nhưng cũng có chút lo lắng.  

– Được rồi, chỉ là giúp ngươi đoạt lại Quỷ Vũ Tông mà thôi, cũng không phải diệt Quỷ Vũ Tông các ngươi.  

Lục Lâm Thiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play