– Chưởng môn, không bằng để ta đi cùng người. Ta có một tổ sào huyệt ở trong sơn mạch Vụ Hải không xa, tuy rằng không có thứ gì, thế nhưng ta cũng muốn đi thu thập một chút.  

Thanh Hỏa lão quỷ nói.  

– Thanh Hỏa, không phải ngươi muốn đi thăm nhân tình của ngươi đó chứ? Ha ha.  

Lộc Sơn lão nhân cười ha hả nói.  

– Lộc Sơn, lão bất tử nhà ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm đâu.  

Thanh Hỏa lão quỷ trừng mắt nhìn Lộc Sơn lão nhân, thế nhưng cũng không phản bác lời của Lộc Sơn lão nhân, dường như chuyện này là thật.  

– Vậy thì, chưởng môn, ta cũng muốn đi thu thập một chút. Nơi ở của ta cũng cách sơn mạch Vụ Hải không xa, thuận tiện trở về xem sao. Ta còn ít đồ tử đồ tôn không nên thân, ta muốn nói với chúng vài câu.  

Lộc Sơn lão nhân nói với Lục Lâm Thiên.  

– Hai vị cung phụng muốn đi đương nhiên không thành vấn đề. Hai vị cung phụng có thể về trước, sau đó đi sơn mạch Vụ Hải tìm ta. Nếu như có người nào đó không buông được thì có thể dẫn tới Phi Linh môn, các ngươi cũng tiện chiếu cố.  

Lục Lâm Thiên nói với hai người.  

– Tạ ơn chưởng môn.  

Hai người Thanh Hỏa lão quỷ đáp.  

– Diệp đường chủ, các ngươi vừa nói có giao tình với Phó cốc chủ Bách Thú Cốc, lần này đi sơn mạch Vụ Hải, một trong hai vị ai đi cùng với ta đây?  

Lục Lâm Thiên hỏi hai tỷ muội Diệp Mỹ. Nếu như quả thực vị Phó cốc chủ kia của Bách Thú Cốc có chút giao tình với hai tỷ muội này, nếu như gặp phải người của Bách Thú Cốc thì cơ hội đoạt được bảo vật của hắn cũng lớn hơn một chút.  

Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt chớp động. Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi nói:  

– Chưởng môn, xá muội và phó cốc chủ Hoa Mãn Ngọc có chút giao tình vậy thì xá muội sẽ đi cùng người, tới bên đó cũng có thể giúp được chưởng môn không ít việc.  

– Vậy thì làm phiền Diệp phó đường chủ rồi.  

Lục Lâm Thiên nói. Hắn đối với sơn mạch Vụ Hải quả thực không quen cho lắm, mang một người quen thuộc địa phương này đi theo, đối với bản thân cũng tiện lợi hơn một chút.  

– Không sao, chưởng môn khách khí rồi, đây chính là việc mà ta phải làm.  

Diệp Mỹ nói.  

– Chưởng môn, ta đã giao xá muội cho người, người nhất định phải chiếu cố nó cho tốt.  

Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi dịu dàng cười, ánh mắt quyến rũ nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên nghe vậy không khỏi sửng sốt, sao những lời này nghe qua khiến cho hắn cảm thấy không được tự nhiên vậy.  

Lục Lâm Thiên lại tiếp tục nói chuyện với mọi người một lát, dặn dò các đường toàn lực phát triển rồi mới rời khỏi Ám đường.  

Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân không cần thu thập gì, trực tiếp rời khỏi Ám đường rời đi. Thừa dịp đêm tối nhanh chóng quay về hang ổ của mình. Hai người cũng đã ước định với Lục Lâm Thiên, sau đó tụ hợp ở bên trong sơn mạch Vụ Hải.  

Lục Lâm Thiên rời đi cũng đã ước định với Diệp Mỹ sáng mai chờ ở cửa Phi Linh môn, đến lúc đó hai người sẽ nhanh chóng đi sơn mạch Vụ Hải.  

Trở lại Phi Linh môn đã là hừng đông, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà không khỏi nghĩ tới Bách Thú Cốc kia. Mà lúc này, ngoài cửa sổ có một thân ảnh tuyệt mỹ động lòng người, giống như tiên giáng trần đang ngồi ngắm trăng.  

– Lão đại, chúng ta rốt cuộc cũng được đi chơi rồi. Mỗi ngày ở trong Phi Linh môn này khiến đệ khó chịu muốn chết.  

Tiểu Long lắc lư cái đầu rồi nói.  

– Đệ tu luyện cho tốt đi, mau chóng đột phá tới ngũ giai, bằng không không đuổi kịp được ta đâu.  

Lục Lâm Thiên mở miệng cười rồi nói với Tiểu Long.  

– Được, Được. Đệ đi tu luyện.  

Tiểu Long lắc đầu, lập tức đi tới bên cạnh, thân thể cuộn tròn lại, bắt đầu tu luyện.  

Còn có mấy canh giờ nữa mới tới hừng đông, một lát sau, Lục Lâm Thiên đã tiến vào trạng thái tu luyện. Gần đây tốc độ đột phá quá nhanh, Lục Lâm Thiên phải củng cố tu vi của bản thân.  

Sáng sớm, làn khó thổ qua đám sương mỏng trên mặt đất. Ánh nắng xuất hiện, gió lẽ thổi qua những tán lá vang lên thanh âm xào xạc. Vô số con chim nhỏ từ trong Phi Linh môn bay lên lưu lại vài tiếng líu ríu.  

Mặt trời xuất hiện như nói cho mọi người biết một ngày mới đã bắt đầu.  

Phù.  

Lúc này, Lục Lâm Thiên đình chỉ tu luyện, từ trong cơ thể thở ra một ngụm trọc khí. Hai mắt mở ra, ánh mắt ngày càng thâm thúy.  

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Lâm Thiên khẽ nở nụ cười.  

– Lão đại, chúng ta nên xuất phát thôi.  

Tiểu Long đình chỉ tu luyện, hưng phấn đáp xuống vai Lục Lâm Thiên.  

Ngoài tiểu thính, Lục Tâm Đồng biết tin ca ca lại đi xa, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói:  

– Ca ca, huynh dẫn muội đi, muội cũng muốn đi.  

– Tâm Đồng, lần này không đi được. Tu luyện cho tốt chờ sau khi muội đột phá Linh Suất rồi muốn đi nơi nào ca ca sẽ dẫn muội đi nơi đó.  

Lục Lâm Thiên nói. Tuy rằng Lục Tâm Đồng đã là Linh Tướng tứ trọng, miễn cưỡng được coi là cường giả. Thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng vẫn lo lắng cho nàng. Lần này đi sơn mạch Vụ Hải Lục Lâm Thiên cũng biết không phải là chuyện vô cùng an toàn gì cho lắm.  

– Được, chờ sau khi muội đột phá Linh Suất, ca ca nhất định phải giữ lời, đi đâu cũng phải mang theo muội.  

Lục Tâm Đồng nhanh chóng nói.  

– Tiểu nha đầu, ca ca đã lúc nào lừa gạt muội chưa?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói, sau đó vô cùng thương yêu hôn lên khuôn mặt của Lục Tâm Đồng.  

– Tiểu tử, tất cả phải cẩn thận, có lẽ lần này bên trong sơn mạch Vụ Hải sẽ có không ít cường giả, ngươi phải chú ý một chút.  

Đông Vô Mệnh nói với Lục Lâm Thiên.  

– Phi Linh môn giao cho Đông lão vậy.  

Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười.  

Cách đó không xa, một thân ảnh xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt như ngập nước đang đứng đó. Đó chính là Diệp Mỹ phó đường chủ Ám đường.  

– Diệp phó đường chủ đợi lâu chưa? Chúng ta xuất phát thôi.  

Lúc này trên không trung, Thiên Sí Tuyết Sư đã có mặt. Lục Lâm Thiên nói xong lập tức nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.  

Ngẩng đầu nhìn Thiên Sí Tuyết Sư, ánh mắt Diệp Mỹ có chút kinh ngạc, lập tức thả người nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư rồi nói:  

– Tham kiến chưởng môn.  

– Diệp phó đường chủ không cần đa lễ.  

Lục Lâm Thiên nói.  

Sưu.  

Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư dựng lên, hai cánh đánh ra một mảnh khí lưu trong nháy mắt bay lên không.  

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, lúc này Diệp Mỹ nhìn vào đám yêu thú nhỏ phía sau Lục Lâm Thiên vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.  

– Chưởng môn, có Thiên Sí Tuyết Sư của người, có lẽ chúng ta chỉ cần mười ngày là có thể tới sơn mạch Vụ Hải.  

Diệp Mỹ thu hồi ánh mắt rồi lập tức nói với Lục Lâm Thiên.  

– Chúng ta mau chóng chạy tới đó, cơ hội sẽ lớn hơn một chút.  

Lục Lâm Thiên nói.  

Diệp Mỹ nháy mắt nói:  

– Hiện giờ chắc các thế lực lớn đã xuất phát, chúng ta cũng không nhanh hơn là bao nhiêu. Thế nhưng không biết huynh muội Hoa gia có thể chạy trốn được không.  

– Diệp phó đường chủ, ngươi và phó cốc chủ của Bách Thú Cốc kia quen biết như thế nào?  

Lục Lâm Thiên hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play