Trong phòng nhỏ bài trí đều là vật quý trọng, có tranh chữ tranh họa, đồ cổ, trên vài cái ghế dài còn đầy đồ xa xỉ.  

– Lục thiếu gia, ngươi chờ một chốc, Vũ chấp sự sẽ tới ngay.  

Đại hán dẫn đường cáo từ lui xuống.  

Lục Lâm Thiên đánh giá phòng nhỏ, nhìn chằm chằm vào một bức hoạ trong phòng, bức họa này có chút giống tranh sơn thủy kiếp trước, trên thế giới này có rất nhiều thứ rất giống kiếp trước.  

– Lục thiếu gia còn có nghiên cứu về hội họa sao, không bằng bình luận vài lời bức tranh này đi!  

Thời điểm này giọng của Độc Cô Băng Lan truyền vào, lập tức ba đạo thân ảnh xuất hiện, chính là Độc Cô Băng Lan, nha hoàn Tiểu Thúy, còn có Vũ chấp sự ba người.  

– Không dám, tại hạ tài sơ học thiển, nào dám bình phẩm gì.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, mình ở kiếp trước đã học qua một ít hội họa hiện đại, đối với tác phẩm như tranh sơn thủy thì không có hiểu, nào dám nói lung tung.  

– Lục thiếu gia không nên khách khí, xin mời vui lòng chỉ giáo a.  

Độc Cô Băng Lan mỉm cười, dường như muốn Lục Lâm Thiên nói vài lời.  

– Cái này…  

Lục Lâm Thiên do dự, chính mình thật không hiểu loại hội họa này.  

– Sao thế, Lục thiếu gia xem thường ta sao?  

Đôi mắt dễ thương của Độc Cô Băng Lan nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, mỉm cười, nhưng thần sắc vẫn nghiêm túc, rất có ý Lục Lâm Thiên không nói không được.  

– Đã như vậy, ta chỉ nói hai câu, Độc Cô tiểu thư đừng chê cười.  

Lục Lâm Thiên nói, nhìn qua ánh mắt Độc Cô Băng Lan dường như không cho phép mình cự tuyệt, cũng chỉ có thể nói hai câu, tranh này cũng là một lý thông, vạn lý minh, đoán chừng chính mình cũng không có nói đầu đuôi lẫn lộn.  

– Lục thiếu gia xin chỉ giáo.  

Độc Cô Băng Lan nói ra, lúc này nha hoàn Tiểu Thúy kia cũng nghiêm túc nhìn qua Lục Lâm Thiên, trong mắt có chỗ chờ mong.  

Lục Lâm Thiên đánh giá bích họa trước mặt, tranh này vẽ một thiếu nữ đứng cạnh hồ sen nhìn phương xa, một lát sau Lục Lâm Thiên nói:  

– Tranh này kỹ pháp cao minh, hạ bút biến hóa vô thường, có thể nói là tạo một góc riêng, nhìn ra được hạ bút không cần bản thảo, sáng tạo tự nhiên, ngòi bút thẳng cùng giấy nghiêng mới có thể có hiệu quả như vậy, từ trên hình thì đây là tuyệt tác.  

Nghe được Lục Lâm Thiên nói thế thì nha hoàn Tiểu Thúy mỉm cười, sau đó thần sắc nghi ngờ nói:  

– Lục Lâm Thiên nói như thế, có lẽ còn có nữa a.  

Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng cười nói:  

– Nhìn hình thì đây là đại tác, nhưng mà cũng có chút không được hoàn mỹ, làm cho người ta tiếc nuối ah.  

– Ah, Lục thiếu gia thỉnh chỉ giáo.  

Độc Cô Băng Lan nao nao, nhìn qua nha hoàn Tiểu Thúy, lại nghiêm túc hỏi.  

– Gương mặt nữ tử trong tranh này được vẽ chau chuốt cẩn thận, có hình mà vô thần, bút vẽ hồ sen này quá sắc bén, không đủ tròn dày, cho nên không có tinh thần, còn thiếu chút gì đó, kết cấu khi nặng khi nhẹ không đủ tinh tế, nhìn ra được thời điểm vẽ tranh, người vẽ tranh này nhất định là đầy tâm sự, tăng thêm thần sắc thiếu nữ trong tranh ta thấy đây là bức họa do nữ tử vẽ.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ:  

– Tại hạ bình loạn, kính xin Độc Cô tiểu thư đừng nên trách.  

– Lục Lâm Thiên hảo nhãn lực, thật sự làm ta đại khai nhãn giới.  

Nha hoàn Tiểu Thúy nói nhỏ, thần sắc mang theo một tia kinh ngạc nhìn qua Lục Lâm Thiên.  

– Bêu xấu.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ, nhìn thấy góc nhỏ của bức tranh có mấy chữ nhỏ và con dấu, nhìn kỹ trên đó viết tên Độc Cô Băng Lan.  

– Thì ra tranh này do Độc Cô tiểu thư làm ra, tiểu tử làm càn.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên cả kinh, tranh này không ngờ lại là Độc Cô Băng Lan vẽ, thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn.  

– Lục thiếu gia khách khí, mời ngồi.  

Độc Cô Băng Lan nói ra, trong thần sắc mang theo kinh ngạc.  

– Lục Lâm Thiên sớm như vậy đi tới Thiên Bảo Môn, còn có chuyện gì sao.  

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Vũ chấp sự nói ra.  

– Thiếu nợ Thiên Bảo Môn số tiền lớn như thế, tất nhiên là phải tới, nhưng mà cũng không phải trả nợ lần duy nhất, chỉ có thể trả từ từ.  

Lục Lâm Thiên khẽ cười khổ nói ra.  

– Mấy nghìn kim tệ không cần phải nói, Lục thiếu gia không cần để ở trong lòng.  

Vũ chấp sự nói ra.  

– Thế nhưng mà thiếu nợ làm nội tâm của ta bất an.  

Lục Lâm Thiên cười nói.  

– Nếu Lục Lâm Thiên nguyện ý, không bằng gia nhập Thiên Bảo Môn đi.  

Độc Cô Băng Lan mỉm cười nói ra.  

– Cái này…  

Lục Lâm Thiên hơi biến sắc, lập tức lại cười nói:  

– Ta gia nhập Thiên Bảo Môn chỉ lãng phí lương thực Thiên Bảo Môn mà thôi, không nên làm Thiên Bảo Môn thêm phiền toái.  

– Lục thiếu gia nói giỡn, nếu Lục thiếu gia muốn, Thiên Bảo Môn ta tùy thời hoan nghênh.  

Độc Cô Băng Lan nói.  

– Đúng rồi, đây là một ít Quán Đính Đan, Vũ chấp sự tính toán một chút, ta dùng nó trừ nợ, ta còn muốn năm mươi phần tài liệu trong dược đơn.  

Lục Lâm Thiên mang mười viên Quán Đính Đan giao cho Vũ chấp sự.  

– Không có vấn đề, Lục thiếu gia chờ một chốc.  

Vũ chấp sự liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, nhận lấy dược đơn sau đó đi ra ngoài.  

– Lục thiếu gia, đan dược này do ngươi luyện chế sao?  

Độc Cô Băng Lan nhìn qua Lục Lâm Thiên nói.  

– Ngươi xem ta giống Linh giả sao?  

Dưới cái nhìn chằm chằm của Độc Cô Băng Lan, Lục Lâm Thiên nói ra. Hôm nay Độc Cô Băng Lan mặc bộ váy dài, dáng người uyển chuyển lung linh, phối hợp ngũ quan tinh xảo, tuyệt đối là nữ tử mỹ mạo.  

Nhưng mà Lục Lâm Thiên không tự chủ được nhìn chằm chằm vào nha hoàn Tiểu Thúy, mặt ngọc ngũ quan tuyệt mỹ như điêu khắc, hai con ngươi thanh tịnh thấy đáy, dường như có thể nhìn thấu tất cả, cái mũi xinh xắn, miệng nhỏ nhắn như anh đào, phối hợp với nhau chính là dung nhan tuyệt sắc, nhưng bởi vì trên mặt có cái bớt đỏ lại làm người ta thở dài, nếu không có cái bớt này thì thật tốt.  

– Lục thiếu gia làm cho người ta nhìn không thấu a.  

Độc Cô Băng Lan nói nhỏ.  

– Lục thiếu gia, thứ ngươi cần đã chuẩn bị xong rồi.  

Sau một lát Vũ chấp sự đã mang hai bao dược liệu nhỏ đi vào.  

– Đa tạ, ta trước cáo từ, lần sau lại tới trả nợ.  

Lục Lâm Thiên nói xong, liền đứng dậy rời đi.  

– Lục thiếu gia đi thong thả.  

Vũ chấp sự nói ra.  

– Vũ chấp sự, ngươi thấy thế nào.  

Sau khi Lục Lâm Thiên rời đi, Độc Cô Băng Lan nói ra.  

– Chúng ta tối hôm qua nhận được tin tức, Lục Lâm Thiên đánh chết một nô bộc Vũ Đồ của Triệu gia, làm trọng thương một nô bộc Vũ Sĩ, làm cho tất cả mọi người giật mình không nhỏ.  

Vũ chấp sự trả lời.  

– Xem ra, sau lưng người này nhất định có bí mật, chúng ta về sau chú ý nhiều hơn.  

Độc Cô Băng Lan nói.  

– Thiên Bảo Môn vẫn chú ý ta, rốt cuộc vừa ý cái gì của ta?  

Trên đường đi, Lục Lâm Thiên đang suy nghĩ chuyện này, Nam thúc cũng đã nói, địa vị Thiên Bảo Môn thật không đơn giản.  

– Kệ nó, vẫn nên trả cho hết nợ thôi.  

Lục Lâm Thiên nhìn qua năm mươi phần dược liệu Quán Đính Đan trong hai bao nhỏ, chính mình trừ dùng trả nợ, còn có hai phần dược liệu dùng để luyện chế đan dược nhị phẩm Tăng Nguyên Đan, đây là đan phương trong ngọc giản mà Nam thúc cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play