Trong mười lăm ngày ngày Vũ trưởng lão Vũ Ngọc Tiền đã tới ngọn núi hai lần. Sau khi nghe nói đệ tử bảo bối của hắn một chiêu đánh bại rồi chiếm lấy vị trí ba mươi sáu trên Long bảng, Vũ trưởng lão cười không ngớt, sau khi hưng phấn khen Lục Lâm Thiên một phen rồi móc ra không ít đan dược tu luyện, ngay cả đan dược tứ phẩm cũng có vài khỏa, dặn Lục Lâm Thiên tu luyện cho tốt rồi mới thỏa mãn rời đi. Hiện tại trong Vân Dương Tông, Vũ trưởng lão rốt cuộc có thể ngẩng cao đầu, đệ tử của hắn rốt cuộc cũng có một người tiến vào Long bảng.  

Mà trong đoạn thời gian này, trong hàng đệ tử thân truyền cũng đang truyền đi một tin tức Lý Đạt Giang xếp thứ hai mươi trên Long bảng khiêu chiến Lục Lâm Thiên, Lục Lâm Thiên không ngờ lại đáp ứng, quả thực tin tức này khiến cho đám đệ tử há hốc mồm.  

Lý Đạt Giang này bài danh thứ hai mươi trên Long bảng. Là Vũ giả Vũ Phách thất trọng, thực lực của top hai mươi Long bảng không ai có chút hoài nghi, bởi vì người có tu vi đồng cấp sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.  

Mọi người cũng biết Lý Đạt Giang này rõ ràng là thay Hoàng Hổ kia báo thù mới khiêu chiến Lục Lâm Thiên. Thế nhưng không nghĩ tới Lục Lâm Thiên kia lại tiếp nhận, chỉ dời thời gian khiêu chiến lại mà thôi. Điều này làm cho không ít người cảm thấy ngoài ý muốn, lần trước Lục Lâm Thiên thắng Hoàng Hổ đã khiến cho không ít ngưởi mở rộng tầm mắt, hít sâu một hơi, lẽ nào hắn còn có thể đánh bại Lý Đạt Giang sao?  

Mọi người có chút chờ mong, có chút hy vọng, thế nhưng lại nghe nói đầu tháng Lục Lâm Thiên sẽ bế quan cho nên dời lại thời gian khiêu chiến. Lúc này mọi người mới có chút thất vọng, náo nhiệt bực này không thể thấy sớm một chút. Thế nhưng không thể phủ nhận ba chữ Lục Lâm Thiên này gần đây trong Vân Dương Tông là ba chữ được nhắc tới nhiều nhất.  

Hoàng hôn, Lục Lâm Thiên vừa từ Vạn Vũ Lâu trở về, sau khi nhảy khỏi lưng Thiên Sí Tuyết Sư thì thanh âm của Tiểu Long đã vang lên trong đầu hắn:  

– Lão đại, trong phòng có một nữ nhân vô cùng đẹp đang chờ ngươi.  

– Là ai?  

Hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, chẳng lẽ là Lục Vô Song?  

– Là nữ tử lần trước muốn chém muốn giết ngươi nha.  

Tiểu Long nói, thân thể không biết từ nơi nào chui ra.  

– Vân Hồng Lăng sao?  

Hai hàng lông mày của Lục Lâm Thiên nhíu lại, nữ nhân này sao lại tới đây? Chẳng lẽ thương thế trên mông khỏi rồi tìm hắn báo thù sao?  

Hai hàng lông mày nhíu lại, Lục Lâm Thiên vẫn quyết định đi vào trong phòng.  

– Ngươi đi đâu đó? Sao giờ mới trở về?  

Lục Lâm Thiên vừa tới đại sảnh thì thân ảnh xinh đẹp đang ngồi phía ngoài cũng lập tức đứng lên, dung nhân tuyệt mỹ, làn da trắng nõn, mang theo một chút ngang ngược cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên, không phải là Vân Hồng Lăng thì có thể là ai?  

– Sao vậy? Ngươi chờ lâu chưa?  

Lục Lâm Thiên hỏi, nữ nhân điêu ngoa này quả thực càng nhìn càng khó dằn nổi a. Ánh mắt Lục Lâm Thiên có chút hứng thú nhìn vào thân thể có đường cong hoàn mỹ của Vân Hồng Lăng rồi dừng lại trên bờ mông của nàng, miệng khẽ nở nụ cười da^ʍ, cảm xúc lần trước quả thực không tồi.  

– Tiểu sắc quỷ, ngươi còn nhìn loạn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra.  

Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên. Sau khi nhìn thấy ánh mắt không chút hảo ý của Lục Lâm Thiên quét tới quét lui trên người mình nàng lập tức lui về phía sau vài bước. Thế nhưng trong mắt lại không có chút tức giận nào, ngược lại còn ưỡn ngực ngẩng đầu lên, để cho bộ ngực sữa đang phát dục kia càng thêm gây chú ý với Lục Lâm Thiên. Dường như nghĩ tới cái gì đó nàng lập tức đem hai tay đặt ra sau mông mình.  

– Nói đi tìm ta có chuyện gì.  

Lục Lâm Thiên khó khăn dời ánh mắt khỏi người nàng rồi hỏi. Đối với nữ nhân điêu ngoa này Lục Lâm Thiên cũng coi như có chút thấu hiểu, tuy rằng điêu ngoa thế nhưng cũng bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ mà tạo thành, thái độ làm người cũng không tệ lắm, nội tâm đơn thuần giống như một tờ giấy trắng vậy.  

“Hữu hoa kham chiết trực tu chiết. mạc đãi vô hoa không chiết chi”  

Lục Lâm Thiên cười da^ʍ, nam nhân tốt là nam nhân bắt đầu từ lúc thành thục cần phải tôi luyện, thế nhưng nữ nhân tốt cũng phải hạ thủ sớm một chút, càng hạ thủ sớm càng tốt bởi vì nữ nhân qua thời gian này cho dù tốt cũng đã bị người khác dùng qua.  

– Kỳ thực, nữ nhân điêu ngoa này cũng không tồi, không biết Vô Song có để ý hay không.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này có một tia tà ác bắt đầu phát triển.  

– Ta đi ngang qua đây một chút cho nên tới thăm ngươi.  

Vân Hồng Lăng khẽ nháy đôi mắt to tròn của mình rồi nói.  

– Ta có làm sao đâu mà tới thăm. Ngươi còn đau không? Có muốn ta xoa bóp cho không.  

Lục Lâm Thiên làm ra bộ dáng quái thúc thúc có chút tà ác cười hắc hắc hỏi:  

– Tiểu sắc quỷ hạ lưu.  

Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói:  

– Ta tới xem ngươi còn có nữ nhân nào khác hay không. Nếu như có ngươi nhất định phải chết.  

– Tiểu thư à, ta có nữ nhân hay không có liên quan tới ngươi sao? Ngươi quản cũng quá nhiều nha.  

Lục Lâm Thiên tức thì há hốc miệng, cô nàng này hôm nay lại làm sao vậy.  

– Hừ, hôm trước trở về ta từng hỏi Đông Mai, nàng nói cho ta biết một nữ nhân sau khi bị nam nhân nhìn qua lại còn sờ soạng thì nam nhân kia phải phụ trách.  

Vân Hồng Lăng nhanh chóng nói ra một câu sau đó nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt trong veo khẽ nháy:  

– Tiểu bại hoại nhà ngươi, ngay cả nơi đó của ta ngươi cũng sờ rồi, lẽ nào ngươi không chịu trách nhiệm sao? Nếu ngươi dám không phụ trách ta sẽ nói cho cha biết nha.  

– Kháo, đây là ngươi bức hôn ta sao? Không phải chỉ sờ vài cái thôi sao? Cùng lắm thì cho ngươi sờ lại.  

Lục Lâm Thiên kháng nghị nói, cô nàng này hôm nay tới đây không phải bức hôn hắn đấy chứ?  

– Tốt, bây giờ ta đi nói cho cha biết, ngươi đã làm những gì với ta.  

Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên rồi lập tức đi ra ngoài.  

– Này, Hồng Lăng, có việc gì từ từ thương lượng, chúng ta chậm rãi nói.  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng tiến lên kéo nàng lại, bằng vào tính tình của nàng không chừng sẽ nói cho Vân Khiếu Thiên thật nha.  

Nếu như Vân Khiếu Thiên biết mông của nữ nhi hắn bị mình đánh, vậy thì….  

Hậu quả của việc này Lục Lâm Thiên không dám nghĩ tới, đến lúc đó ngay cả sư phụ cũng không bảo vệ được hắn.  

– Hừ, ngươi có phụ trách với ta hay không?  

Bị Lục Lâm Thiên nắm lấy bàn tay thế nhưng Vân Hồng Lăng lại không hề dãy dụa mà dùng ánh mắt đắc ý nhìn Lục Lâm Thiên, dường như nhìn bộ dáng hiện giờ của Lục Lâm Thiên trong lòng nàng vô cùng thỏa mãn.  

– Chuyện này, khục khục. Hồng Lăng à.  

Lục Lâm Thiên ho khan một tiếng rồi nhướng mày nói:  

– Chịu trách nhiệm là khi nam nữ phải xxxx nha, làm chuyện đó xong mới phải chịu trách nhiệm, nói trắng ra giữa chúng ta kỳ thực không có gì, cho nên căn bản không cần phụ trách.  

– Có phải ngươi từng xem qua thân thể ta hay không?  

Vân Hồng Lăng trợn mắt nhìn Lục Lâm Thiên.  

– Đúng, vậy thì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play